Tổ An khiếp sợ, ở trong các tác phẩm điện ảnh, năng lực báo trước tương lai đều rất Bug, nhưng đôi khi có năng lực này cũng chưa chắc sẽ tốt, ngược lại sinh ra rất nhiều bi kịch...
Khương La Phu đáp:
- Tự nhiên không phải tương lai quá xa, bây giờ tiểu sư muội công lực có hạn, chỉ có thể đại khái dự đoán một đoạn thời gian tương lai rất ngắn, bất quá dùng để đánh cờ với Ngũ sư huynh hẳn dư xài.
Hắc Bạch Tử phiền muộn:
- Mỗi lần đánh cờ với nàng, nàng đều sớm biết ta sẽ đánh nước nào, sớm nhắm vào bố trí, làm ta chơi cực kỳ biệt khuất.
- Những thứ này không quan trọng, chủ yếu là ngươi và nàng đánh cờ, cho tới bây giờ chưa thắng lần nào.
Khương La Phu không chút lưu tình chọc thủng hoang ngôn của hắn.
Hắc Bạch Tử đỏ mặt:
- Nàng như vậy không gọi đánh cờ, mà là gian lận, đánh với nàng có gì vui thú, vẫn là đánh với Tổ tiên sinh mới có ý tứ.
Nói xong vung tay lên, không khí xung quanh loáng thoáng có các loại ánh sáng ngang dọc, phía trên còn xuất hiện các loại quân cờ đen trắng.
Khương La Phu biến sắc, cười khổ nhìn Tổ An nói:
- Ngươi và hắn đánh một ván đi, hắn đã dùng bàn cờ biến phụ cận thành lồng giam, ngươi không chơi, là không có cách nào rời đi.
Hai mắt Tạ Tú tỏa sáng, cái này tốt cái này tốt, vốn trong khoảng thời gian này bị ngược đến hắn cũng hoài nghi nhân sinh, luôn cảm giác sư phụ của mình là lão già nát rượu chỉ biết đánh cờ, đồ vật hữu dụng gì cũng không có dạy cho mình.
Nếu có ngày ta học được chiêu này, ân, về sau ta dùng bàn cờ vây khốn các cô nương tiểu thư, làm cho các nàng không thể không đánh cờ với ta, ân, bằng vào dung mạo và mị lực của ta, chút thời gian ấy đủ làm cho các nàng yêu mến nha.
Bất quá không thể chơi cờ vây, bây giờ nghĩ đến cờ vây ta liền muốn nôn, cờ phi ngựa được không?
Tạ Tú hưng phấn, Tổ An lại sầu mi khổ kiểm, không nghĩ đến đối phương sẽ kỳ si đến loại cấp độ này.
Hắn dùng nguyên khí cảm thụ một chút, xung quanh xác thực ẩn ẩn có cấm chế, căn bản không cách để nguyên khí dò ra.
Tựa hồ phát giác được động tác của hắn, Hắc Bạch Tử cười ha ha nói:
- Không nghĩ tới Tổ tiên sinh tuổi còn trẻ lại có tu vi thâm hậu như thế, quả nhiên biết đánh cờ đều là người tốt, hắn cũng sẽ không kém.
Khương La Phu:
- ...
Ta cảm giác mình bị mạo phạm.
Tổ An nhanh chóng suy nghĩ, hắn không tiện thừa nhận mình căn bản không biết cờ vây, lo lắng đối phương hào hứng cao như vậy sẽ tức giận, phát sinh sự tình gì khó có thể đoán trước, nơi này dù sao cũng là hậu sơn, đắc tội một đệ tử dòng chính của Tế Tửu đúng là không khôn ngoan.
Đương nhiên càng trọng yếu là chém gió lớn như vậy, hắn thực không có mặt mũi đi đâm thủng, nhìn ánh mắt tha thiết của Hắc Bạch Tử và Tạ Tú, thậm chí ngay cả Khương La Phu nhìn hắn cũng tràn ngập thưởng thức và bội phục, thời điểm này thừa nhận mình không biết chơi, chẳng phải quá mất mặt.
Hắn xưa nay tâm tư linh hoạt, rất nhanh liền có biện pháp, ho nhẹ một tiếng nói:
- Như vậy đi, chơi cờ vây không có ý nghĩa, chúng ta chơi cờ ca rô đi.
- Cờ ca rô?
Hắc Bạch Tử nhíu mày, có chút do dự nói.
- Cái này có phải quá đơn giản hay không.
Hắn thưởng thức Tổ An sáng tạo một môn mới cờ, chủ yếu là thưởng thức hắn lý giải cờ vây, nghĩ trình độ của đối phương ở trên cờ vây nhất định rất cao, mới có thể sáng tạo ra cái mới.
Nhưng là Thánh Thủ cờ vây, hắn liếc mắt liền nhìn ra quy luật của cờ ca rô rất đơn giản, chỉ thích hợp một số người mới học hoặc dân chúng bình thường mà thôi, ở trước mặt cao thủ cờ vây chính thức, thực có chút không ra gì.
Tổ An khẽ cười nói:
- Tuy cờ ca rô đơn giản, nhưng bên trong vẫn giấu giếm sát cơ.
- Ồ?
Hắc Bạch Tử nhất thời sinh ra hứng thú.
- Vậy ta rất muốn mở mang kiến thức một chút.
Nếu người khác nói cờ ca rô có huyền cơ, hắn sẽ chẳng thèm ngó tới.
Nhưng trước mắt là người sáng tạo cờ ca rô, hơn nữa trong lòng hắn sớm đã phong đối phương là Thánh Thủ cờ vây, cho nên vô ý thức liền tin.
Hai người ngồi xuống, Tạ Tú rất có ánh mắt giúp bọn hắn dọn bàn cờ, ngay cả Khương La Phu cũng sinh ra hứng thú đứng ở bên cạnh.
Xuất thân thế gia đại tộc, nàng tự nhiên biết cờ vây, có điều nàng xưa nay không có hứng thú gì, ngược lại cờ ca rô quy tắc đơn giản càng phù hợp tâm ý của nàng.
Bây giờ nhìn thấy hai thánh thủ đánh cờ, chơi còn là cờ ca rô, nàng cũng muốn nhìn xem ai thắng ai thua.
Nàng nhìn về phía Tổ An, trong lúc nhất thời có chút thất thần.
Nhớ ngày đó ở Minh Nguyệt Học Viện, gia hỏa này bị người nói là phế vật, nếu không phải mình trong lúc vô tình biết hắn có tư chất siêu cấp, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ như vậy.
Mặc dù hắn là tư chất siêu cấp, nhưng khi đó hắn rất yếu đuối, một đầu ngón tay của mình cũng có thể đâm chết hắn, hiện tại mới qua bao lâu, hắn đã trưởng thành đến nước này.
Tu vi sắp bắt kịp ta, mấu chốt là hắn ở các lĩnh vực khác cũng có tạo nghệ sâu như vậy, phải biết Duẫn Thi cũng tốt, Vương Thư Dương cũng được, còn có Hắc Bạch Tử, đều là vương giả ở mỗi lĩnh vực của mình, được một người trong bọn họ tán thành, đã đủ để nổi danh thiên hạ, không nghĩ tới mỗi một môn đều có thể là bọn hắn tin phục?
Người này là yêu nghiệt sao?
Lúc này nàng rất có lòng tin với Tổ An, âm thầm truyền âm nói:
- A Tổ, thắng hắn, như vậy lát nữa đi chỗ lão sư xin danh phận cho ngươi sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
- Danh phận...
Tổ An cổ quái, đại tỷ ngươi không khỏi quá tự tin với ta rồi, chính ta cũng không biết có thể thắng hay không.