Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1392 - Chương 1392: Cao Thâm Mạt Trắc (3)

Chương 1392: Cao thâm mạt trắc (3) Chương 1392: Cao thâm mạt trắc (3)

- Chỉ có người vô năng mới quen nói thành công của người khác là vận khí, vi sư thua thì thua, tài đánh cờ của Tổ tiên sinh cực kỳ cao minh, ngay từ đầu hắn còn nhường tiên cơ, dưới tình huống như vậy ta còn thua, vi sư đối với hắn chỉ có bội phục và kính ngưỡng, sao là loại thua không nổi?

- Vâng vâng vâng, lão sư đại khí.

Tạ Tú vội vàng đổi phương pháp vuốt mông ngựa.

Hắc Bạch Tử hừ một tiếng:

- Bày cờ, bồi vi sư đánh mấy ván.

- A?

Tạ Tú nhất thời sụ mặt, bây giờ hắn nhìn thấy cờ vây sẽ buồn nôn.

- A cái gì a, nhanh tay.

Hắc Bạch Tử phất ống tay áo, quân cờ trên bàn chia ra hai bên.

- Lần này chơi cờ ca rô.

- Tốt tốt!

Hai mắt Tạ Tú tỏa sáng, nghĩ thầm cờ vây ta không thắng ngươi, cờ ca rô ta còn không thắng sao, vừa rồi nhìn Tổ An hạ cờ rất nhẹ nhàng, nếu không ta lặp lại cách đi vừa rồi, nhìn ta làm sao ngược ngươi.

Hắn tràn đầy phấn khởi ngồi xuống, bất quá không bao lâu hắn hối hận, bởi vì hắn ván ván đều thua.

Trong lương đình thỉnh thoảng truyền đến tiếng mắng của Hắc Bạch Tử:

- Đồ ngu đồ ngu, nhanh như vậy thì thua!

- Quả thực là gỗ mục không điêu khắc được!

- Nhìn xem Tổ tiên sinh, các ngươi tuổi tác không sai biệt lắm, vì sao người với người chênh lệch sẽ lớn như vậy.

...

Tạ Tú khóc không ra nước mắt, người ta có thể lấy được tỷ tỷ ta, ta lại không cưới được muội muội của hắn, chênh lệch này đương nhiên lớn.

Một bên khác, Tổ An không biết tiểu đồng bọn bởi vì hắn mà ở trong nước sôi lửa bỏng, lúc này đang thừa cơ hỏi thăm Khương La Phu:

- Tỷ tỷ, phía trước còn có sư huynh đệ nào nữa không, ngươi nói rõ cho ta, miễn cho lát gặp gỡ sẽ bị động.

Một đường đi tới, hắn cảm thấy mình sắp bị móc sạch, hắn có thể ứng phó mấy cái trước, chủ yếu là ưu thế người xuyên việt, đứng ở trên vai người khổng lồ.

Nhưng kiếp trước hắn chỉ là anh hùng bàn phím, các loại tri thức trên Internet dùng để chém gió còn được, nhưng khi làm thật, lại rất dễ dàng lòi đuôi.

Tựa như vừa rồi, xém chút bị Hắc Bạch Tử lột sạch quần lót.

Hắn cũng không muốn phía trước lại tới mấy lần kinh hãi như thế.

Khương La Phu mỉm cười, bị tiểu thịt tươi gọi tỷ tỷ, tựa hồ nghe rất hưởng thụ, nàng ho nhẹ một tiếng, giải thích nói:

- Ngươi không cần lo lắng, phía trước đã không còn.

- Không còn?

Tổ An kinh ngạc.

- Tế Tửu không phải có mười hai đệ tử sao, lúc này mới mấy vị.

Khương La Phu nói:

- Trong mười hai đệ tử của sư phụ, có ba đệ tử thân phận thần bí, thậm chí ngay cả chúng ta cũng không nhất định biết, dù sao những năm này là chưa nhìn thấy.

- Ba vị nào?

Tổ An hiếu kỳ, muốn nhân cơ hội này dò la tình báo, tuy trước kia có tin đồn, nhưng làm sao bằng đệ tử chân truyền của Tế Tửu giải thích.

Khương La Phu do dự một chút, cuối cùng giải thích nói:

- Nhị sư huynh thầy thuốc, mọi người không biết họ tên thân phận của hắn, chỉ biết hắn biến mất rất nhiều năm; Lục sư tỷ họa sĩ, tương truyền lấy họa nhập đạo, đáng tiếc ta chưa thấy qua, cũng không biết nàng là ai; Cửu sư muội ca giả, thân phận nàng người biết rải rác, xưa nay cũng thần bí, về sau thời cơ đến, tự nhiên sẽ biết.

Tổ An mộng bức, Tế Tửu thu đệ tử còn thần thần bí bí, lại nói trong những đệ tử này tỉ lệ nữ tính không thấp, lại thêm Khương La Phu và tiểu sư muội, chí ít thì có bốn cái?

Tế Tửu không phải lão sắc phôi đó chứ?

Ý nghĩ này vừa lên liền bị Tổ An xua tan, thầm kêu một tiếng sai lầm, trước đó ở trong thiên lao gặp Tế Tửu một lần, kia điển hình là thế ngoại cao nhân, hơn nữa dạy dỗ ra đều là đệ tử ưu tú, sao có thể giống như ta nghĩ?

Bỗng nhiên trong đầu Tổ An lóe lên linh quang:

- Chờ chút, Nhị sư huynh của ngươi là thầy thuốc, không phải là Kỷ Đăng Đồ chứ?

- Làm sao có thể là hắn, chớ nhắc người kia ở trước mặt ta.

Thần sắc của Khương La Phu thoáng cái lạnh xuống, nhiệt độ xung quanh tựa hồ giảm mấy độ.

Tổ An nhớ ra nàng là tiểu di của Kỷ Tiểu Hi, Kỷ Tiểu Hi lại nói mẫu thân năm đó ngoài ý muốn chết sớm, xem ra Khương La Phu là bởi vì tỷ tỷ chết mới oán hận Kỷ Đăng Đồ.

Hắn không muốn nhắc lại chuyện thương tâm của đối phương, lập tức nói sang chuyện khác:

- Vậy mấy người khác là ai?

Lúc này sắc mặt của Khương La Phu mới hòa hoãn, nói:

- Tam sư huynh tự xưng Tửu Kiếm Tiên, cả ngày du lịch thiên hạ, không ở học viện; Thập sư đệ tu Binh gia, thời gian dài đóng giữ biên quan, cũng không ở nơi này.

- Mặt khác Đại sư huynh là Phù Văn Sư, cả ngày bế quan nghiên cứu những chữ như gà bới của hắn, hiện tại thì tập trung dạy Tạ Đạo Uẩn, chúng ta hẳn sẽ không gặp được.

- Tứ sư huynh là Luyện Kim Sư, cả ngày không ở trong phòng luyện đan chính là chơi đùa với đám khôi lỗi.

- Cho nên tính đi tính lại, không sai biệt lắm phải gặp đều gặp qua, đằng sau đương nhiên sẽ không còn.

Tổ An hiếu kỳ:

- Những đồ đệ của Tế Tửu cảm giác giống như Chư Tử Bách Gia vậy, thế tỷ tỷ thuộc về lĩnh vực nào?

Khương La Phu xoa xoa kính mắt tinh xảo, môi đỏ khẽ nhếch:

- Ta là người tu Pháp gia.

Tổ An nhìn khí chất lãnh diễm đặc biệt của nàng, chế phục OL, phối hợp đôi chân dài và giày cao gót, trong lòng không khỏi chấn động, quả nhiên luật sư mới xứng khí chất của nàng nhất.

Khương La Phu nhíu mày:

- Ngươi là cái ánh mắt gì thế.

- Ánh mắt thưởng thức, ha ha.

Tổ An ngượng ngùng cười cười.

- Hừ, nếu không phải cùng ngươi quan hệ coi như không tệ, vừa rồi ngươi dùng ánh mắt ấy nhìn ta, ta đã sớm không khách khí.

Khương La Phu lạnh lùng nói.

Tổ An buồn bực:

- Tỷ tỷ, vừa rồi các học sinh nghị luận ngươi như thế, ngươi cũng không tức giận, hiện tại sao lại giận ta.

Bình Luận (0)
Comment