Khương La Phu nguýt hắn một cái:
- Những người kia đơn thuần là thưởng thức cái đẹp, miệng hơi tiện chút mà thôi, ngươi là muốn thao tác thực tế.
Tổ An:
- ...
- Ngươi nhìn ra được?
- Ánh mắt của ngươi không đúng.
Khương La Phu hừ một tiếng, sau đó tự mình đi về phía trước.
Tổ An cười khổ, vội vàng theo sau.
Hai người một đường lên núi, nhìn phong cảnh xung quanh càng ngày càng thanh u, Tổ An nhịn không được cảm thán:
- Phẩm vị của Tế Tửu đại nhân thật cao, xung quanh nơi này, một ngọn cây cọng cỏ tựa hồ đều có một loại quy luật, nhưng cẩn thận nhìn lại tiếp cận tự nhiên, khiến người ta không có dấu vết tìm kiếm.
Lúc này sắc mặt của Khương La Phu hơi hòa hoãn:
- Nơi đây tên Đông A Ngư Phong, là ngọn núi cao nhất của Ngọc Tuyền Sơn, năm đó Tế Tửu tự mình lựa chọn làm nơi bế quan, mỗi một ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, là lão nhân gia lúc tuổi còn trẻ bố trí, cùng đại trận thủ hộ học viện hô ứng lẫn nhau...
Hai người một đường trò chuyện, bất tri bất giác đã đến đỉnh núi.
Tổ An nhìn thấy ao sen mỹ lệ, nhịn không được xích lại gần nhìn, trong hồ lá sen xanh biếc, khiến cho tâm thần người thanh thản, leo núi mệt mỏi trong nháy mắt quét sạch sành sanh, các loại hoa sen ở phía trên càng như vẽ rồng điểm mắt, khiến người ta vô ý thức muốn hái một đóa nâng trong tay đùa bỡn.
- Khuyên ngươi đừng nên hái chúng.
Tựa hồ Khương La Phu nhìn ra cái gì, vội vàng nhắc nhở.
- Rất nhiều năm trước, Thập Nhất sư đệ hái một đóa sen, bị lão sư từ trên núi một mực quất đến chân núi, tiếng kêu rên vang vọng toàn bộ học viện.
Trong lòng Tổ An run lên, vội vàng rút tay về:
- Ta là loại người phá phong cảnh sao, chỉ là nhìn những hoa sen này có chút cảm ngộ mà thôi.
- Cảm ngộ gì?
Khương La Phu cũng không phải dễ gạt như vậy, lập tức hỏi.
- Chi xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu (*từ trong nước bùn mà không nhiễm, rửa sạch sóng gợn mà không yêu.)
Tổ An nghĩ thầm may mắn mình trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, bằng không còn thật bị nữ nhân này hỏi khó.
Lúc này nơi xa, trong rừng tùng, một lão giả khẽ ồ lên một tiếng.
Nữ tử ngồi ở đối diện hắn hơi kinh ngạc:
- Tế Tửu đại nhân làm sao vậy?
Lão giả cười cười:
- Không có gì, chỉ là rất lâu không nghe được lời nói xúc động tâm linh như thế.
Hai người này tự nhiên chính là Tế Tửu Trần Tư và Thái Tử Phi Bích Linh Lung.
Thấy hắn không có ý nói hết, Thái Tử Phi cũng thức thời không hỏi tới, mà tiếp tục đề tài trước đó:
- Lần này Thái Tử đại khảo, Tế Tửu có gì có thể dạy chúng ta không.
Tế Tửu lạnh nhạt nói:
- Thái Tử Phi cần phải rõ ràng, xưa nay lão phu không tham dự triều đình tranh đấu.
Thái Tử Phi buồn bã:
- Thái Tử thuở nhỏ bị kẻ gian làm hại, làm cho tâm trí bị hao tổn, loại đại khảo này ngay từ đầu đã không công bằng, cho nên ta mới mặt dày mày dạn đi cầu Tế Tửu chỉ điểm.
- Gian nhân làm hại...
Tế Tửu cười cười nói.
- Thái Tử Phi không cần phải lo lắng, tuy bây giờ Thái Tử hơi có vẻ tối dạ, nhưng hắn phúc phận thâm hậu, tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành.
Thái Tử Phi tự nhiên không thỏa mãn loại thuyết pháp lập lờ nước đôi này, phải biết lời như thế nàng ở Đông Cung nghe đến chai cả tai.
Đáng tiếc tiếp xuống mặc kệ nàng hỏi thăm như thế nào, Tế Tửu cũng cười không nói, nàng âm thầm thở dài, biết đối phương không muốn chen vào Hoàng Đế và Tề Vương tranh đấu, chỉ có thể bất đắc dĩ cáo lui.
Một bên khác, Khương La Phu nghe hai câu thơ kia của Tổ An, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ khác lạ:
- Không nghĩ tới ngươi còn có tài văn chương, nếu Tam sư huynh nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ xem thành tri kỷ.
- Tam sư huynh không phải Tửu Kiếm Tiên sao, sao lại coi ta là tri kỷ?
Tổ An hiếu kỳ, mặc dù mình biết uống rượu, nhưng không có ham mê gì; kiếm mà nói, hắn ngược lại biết, nhưng người ta danh xưng Kiếm Tiên, kiếm pháp của mình chưa hẳn có thể vào pháp nhãn, đương nhiên nếu dùng kiếm ở trên giường, vậy thì mình mình bình sinh không kém ai.
Khương La Phu giải thích:
- Tam sư huynh có tật xấu, tự xưng thơ, tửu, kiếm tam tuyệt, thơ thứ nhất, tửu thứ hai, kiếm pháp thứ ba, nhưng chúng ta quen thuộc đều biết, hắn làm những bài thơ kia bất quá chỉ là trình độ vè đầu phố, chỉ là chính hắn còn dương dương đắc ý. Theo chúng ta, hắn hẳn là kiếm pháp thứ nhất, tửu thứ hai, thơ... bất nhập lưu, nhưng hắn hết lần này tới lần khác thích nhất lại là thơ, cho nên ngươi gặp hắn, chỉ bằng hai câu vừa rồi, hắn cũng sẽ coi ngươi là tri kỷ.
- Nghe ngươi nói, vị Tam sư huynh kia thật rất thú vị.
Nhưng trong lòng Tổ An đang nghĩ, những đệ tử chân truyền kia của Tế Tửu, mỗi một cái đều có vấn đề, chậc chậc, cũng không biết hắn làm sao dạy ra.
- Đi thôi, cùng đi gặp lão sư.
Khương La Phu vẫy tay, sau đó đi đến rừng tùng.
Trên đường Tổ An nhịn không được hỏi:
- Đúng rồi, trên núi cao khí hậu lạnh lẽo, không thích hợp hoa sen sinh trưởng nha.
Khương La Phu gật đầu:
- Năm đó lão sư tự mình xuất thủ, ở phụ cận bố trí xuống trận pháp, cải biến khí hậu một vùng, lúc này mới trồng được hoa sen.
Nói đến đây, trong giọng nói của nàng tràn đầy kính ngưỡng, hiển nhiên thủ đoạn như vậy không khác gì thần linh.
Tổ An hiếu kỳ nói:
- Vậy vì sao hắn phải tốn thời gian phí sức trồng hoa sen ở nơi không thích hợp, chẳng lẽ vì khoe khoang năng lực thông thiên triệt địa của mình?
- Đương nhiên không phải.
Khương La Phu nhíu mày.
- Lão sư sao là loại tính tình coi trọng hư danh, cử động này tuyệt đối không phải khoe khoang cái gì. Nơi này cách chỗ ở của lão sư rất gần, ngươi nói chuyện phải chú ý chút, miễn cho mạo phạm lão sư.