Tổ An nhìn tiểu viện trong rừng tùng, hơi cười cợt:
- Tế Tửu đại nhân là nhân vật bậc nào, sao có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ mà giận ta. Vừa rồi nghe ngươi nói Tế Tửu đại nhân đã không phải loại khoe khoang, vậy hắn phí khí lực lớn như vậy xây dựng ao sen, chắc là vì kỷ niệm cố nhân nào đó.
Trong nhà gỗ, Thái Tử Phi thấy Tế Tửu nhắm mắt dưỡng thần, âm thầm thở dài một hơi, cung cung kính kính thi lễ:
- Linh Lung không quấy rầy Tế Tửu đại nhân, như vậy cáo lui.
- Thái Tử Phi đi thong thả.
Tế Tửu vẫn không mở mắt.
Thái Tử Phi có chút ưu tư, hoàn toàn không biết tiếp xuống Thái Tử đại khảo nên làm cái gì, đang muốn ly khai, nàng bỗng nhiên chú ý tới cách đó không xa, thân hình Tế Tửu run lên, sau đó mở to mắt.
Trong nội tâm nàng vui vẻ, nghĩ Tế Tửu hồi tâm chuyển ý, có cái gì muốn nói với mình.
Lại thấy Tế Tửu không có ý nói chuyện, chỉ là ánh mắt không còn lạnh lùng như ngày bình thường, mà nhiều chút ưu thương.
Hắn chậm rãi đứng dậy, sau đó nhìn về phía một bức họa trên tường ngẩn người.
Trong lòng Thái Tử Phi kỳ lạ, Tế Tửu đại nhân làm sao thế? Tựa hồ có chút thất thố?
Nàng trừng to mắt, muốn nhìn bức họa vẽ cái gì, đáng tiếc vô luận nàng cố gắng như thế nào, cũng chỉ nhìn thấy xung quanh bức họa khói mù lượn lờ, căn bản không nhìn thấy chân dung.
Đúng lúc này, trong tai nàng loáng thoáng truyền tới một thanh âm quen thuộc, nàng không khỏi vừa mừng vừa sợ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Tổ An?
Nàng thực không ngờ tới mình sẽ ở nơi này nhìn thấy hắn, mình không phải bảo hắn nghỉ ngơi sao, thụ thương còn chạy loạn khắp nơi.
Còn có, nữ tử bên cạnh hắn là ai?
Nhìn thấy Khương La Phu, nàng không khỏi nhíu mày, làm sao mặc lẳng lơ như thế? Chuyên môn đi câu dẫn nam nhân sao?
Có điều trong đầu nàng lóe lên điện quang, đối phương ăn mặc đặc biệt để cho nàng nhớ tới một người, chẳng lẽ là vị đại tiểu thư kia của Khương gia?
Nghe nói lúc trước nàng mới là nhân tuyển Thái Tử Phi, kết quả bởi vì nàng đào hôn không biết tung tích, sau cùng hoàng thất mới bất đắc dĩ chọn người khác, lúc này mới nhìn trúng Bích gia nàng.
Tuy nàng không có cảm tình gì với Thái Tử, nhưng thân là nữ tử, nghĩ đến mình là lốp xe dự phòng của người khác, trong nội tâm cực kỳ khó chịu.
Nữ nhân này rõ ràng không muốn làm Thái Tử Phi, lúc này lại chạy về kinh thành làm gì, hơn nữa còn ăn mặc thành như thế.
Tổ An cũng không phải thứ tốt, rõ ràng đã có Sở tiểu thư, kết quả người ta vừa thông đồng liền cắn câu.
Đến từ Bích Linh Lung, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Nhìn hệ thống liên tiếp thu điểm nộ khí, Tổ An không khỏi giật mình, nghĩ thầm mình chỗ nào đắc tội Thái Tử Phi, nàng ở Đông Cung còn giận ta?
Chẳng lẽ là ai lắm mồm ở trước mặt nàng nói xấu ta? Ân, lần sau phải đi tìm Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn hỏi thử, chớ để cho người âm cũng không biết.
Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đến bây giờ Thái Tử Phi trùng hợp ở chỗ này.
Đúng lúc này, phía trước truyền tới tiếng cười hì hì:
- Đường này là ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua, lưu lại tiền mãi lộ.
Trong đầu Tổ An đầy dấu chấm hỏi, đường đường hậu sơn của Quốc Lập Học Viện, phụ cận chỗ ở của Tế Tửu còn có cướp?
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên nhánh cây ngồi một thiếu nữ, hai bắp chân lay động, giống như tiểu nữ hài nhà bên chơi xích đu, thực không giống kẻ cướp nha.
Có điều nàng ăn mặc có chút cổ quái, quần áo màu xanh đậm, trên váy tô điểm các loại ngôi sao màu trắng, màu vàng nhạt, những bức vẽ trên quần áo kia nhìn có chút quen mắt, nhưng nhất thời nhớ không ra nhìn qua ở nơi nào.
Mặt khác nàng còn đội mũ nhọn, rất giống mũ Pháp Sư của phù thủy phương tây.
Chỉ bất quá trên người thiếu nữ này lại không có cảm giác tà ác, ngược lại cực kỳ đáng yêu, ánh mắt như tinh không thâm thúy, tựa hồ bởi vì quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, da thịt có chút trắng xám.
Bất quá loại trắng xám này không phải bệnh trạng, ngược lại càng thêm mềm mại đáng yêu.
Dưới lông mày thanh tú thon dài, mắt sáng hữu thần, má lúm đồng tiền, chưa cười đã để người mê say.
Thật là một tiểu cô nương xinh đẹp, chỉ bất quá lúc này trên ánh mắt của nàng có vòng tròn thâm đen, cùng với nàng thỉnh thoảng ngáp dài, thực là quá ảnh hưởng hình tượng.
Bất quá Tổ An không có bởi vì hình tượng của đối phương mà buông lỏng cảnh giác, có thể ở chỗ này cản đường cướp bóc, tuyệt đối không phải người hiền lành, toàn thân hắn kéo căng, lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
- Tiểu sư muội, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Đúng lúc này, Khương La Phu vừa mừng vừa sợ nghênh đón.
- Tiểu sư muội?
Tổ An nhớ tới trước đó Khương La Phu nói tiểu sư muội kia nghiên cứu Tử Vi Đấu Số, có năng lực báo trước thiên cơ, vốn tưởng rằng là lão vu bà nào đó... dù sao thứ tự xếp hạng cũng không phải nhìn tuổi tác, mà nhìn tuần tự nhập môn, rất có thể xếp hạng thấp, tuổi tác lại lớn hơn Khương La Phu.
Kết quả không nghĩ tới lại là một tiểu cô nương xinh đẹp.
Lúc này hắn mới phản ứng được đồ án trên áo bào của đối phương là cái gì, chính là vũ trụ tinh đồ.
Vị trí ngôi sao ở thế giới này không giống Địa Cầu kiếp trước, cho nên hắn mới không kịp phản ứng.
Bất quá nói đi thì nói lại, coi như giống vị trí ngôi sao trên Địa Cầu, hắn chỉ là anh hùng bàn phím cũng không biết.
Nhìn bộ dáng của thiếu nữ trước mắt, Tổ An thực rất khó tưởng tượng nàng lại có thể suy đoán thiên cơ.
Suy đoán thiên cơ không phải hình tượng lão vu bà hoặc tóc trắng xoá như Gia Cát Lượng sao.
- Bát sư tỷ tốt.
Thiếu nữ kia từ trên cây nhảy xuống, dưới chân xuất hiện một tinh bàn đỡ lấy nàng, chậm rãi hạ xuống.