Khương La Phu mỉm cười, nhìn Tổ An nói:
- A Tổ, giới thiệu cho ngươi một chút, đây là tiểu sư muội của ta Thất Dao Quang; tiểu sư muội, cái này là bằng hữu ta Tổ An.
- Thất Dao Quang?
Tổ An nghĩ thầm danh tự rất dễ nghe, bất quá trên đời còn có họ Thất sao?
Quả nhiên thế giới to lớn không thiếu cái lạ.
Khương La Phu vừa cười vừa nói:
- Có phải cảm thấy danh tự quen tai không, Dao Quang bí cảnh ở hậu sơn Minh Nguyệt thành cùng tên với nàng, ta vẫn luôn cảm thấy quá khéo.
Thất Dao Quang nói:
- Ta một mực muốn đi xem, đáng tiếc mỗi lần đều bởi vì các loại sự tình bỏ lỡ.
- Đúng rồi, vì sao ngươi ở chỗ này?
Khương La Phu tò mò hỏi.
Thất Dao Quang đáp:
- Vừa rồi ta tâm huyết dâng trào tính cho mình một quẻ, biết lão sư sẽ gọi ta tới nơi này ngăn cản các ngươi, nên sớm tới, miễn cho nghe hắn lải nhải.
Tổ An nhịn không được cười lên, xem ra mặc kệ chỗ nào đều thương út, nghe tiểu sư muội này nói là biết ngày bình thường rất được Tế Tửu yêu thương.
A, chờ chút, nàng tính được Tế Tửu sẽ gọi nàng đến ngăn cản chúng ta?
- Lão sư gọi ngươi đến ngăn cản chúng ta?
Khương La Phu cũng kinh ngạc.
- Tại sao vậy?
- Đúng thế.
Thất Dao Quang gật đầu.
- Hiện tại lão sư có khách nhân trọng yếu muốn gặp.
Tổ An mỉm cười:
- Ta có thể đợi.
Hắn có quá nhiều nghi hoặc muốn hỏi Tế Tửu, cho nên không ngại chờ thêm một chút, hơn nữa khách nhân trọng yếu gì đáng giá Tế Tửu tự mình tiếp kiến.
Thất Dao Quang thở dài:
- Sư tỷ, các ngươi ngày bình thường nói ta đầu óc không nhạy, sao gia hỏa này còn thấp hơn ta. Lão sư nói gặp khách nhân trọng yếu chỉ là lấy cớ mà thôi, miễn cho ngươi mất mặt, trên thực tế là hắn không muốn gặp ngươi, ngươi còn chờ.
Tổ An:
- ...
MMP, lời nói thật thật đả thương người.
Lúc này ở trong phòng, Thái Tử Phi cũng giật mình, nàng tò mò nhìn về phía bóng lưng cao thâm mạt trắc kia:
- Tế Tửu đại nhân, vì sao ngươi không gặp hắn?
Mới đầu nàng còn tưởng là Tổ An đẳng cấp quá thấp, Tế Tửu mới không nguyện ý gặp.
Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến Tổ An do đệ tử chân truyền tự mình dẫn tới, hắn không đến mức không cho mặt mũi như vậy mới phải.
- Thời cơ chưa tới.
Lúc này thanh âm sâu thẳm của Tế Tửu truyền đến.
Thái Tử Phi mộng bức, thời cơ nào, nàng muốn hỏi thăm, đáng tiếc Tế Tửu không còn để ý đến nàng, chỉ nhìn bức họa ngẩn người.
Bên ngoài Khương La Phu cũng nghi hoặc:
- Vì sao lão sư không muốn gặp hắn, lần này ta dẫn hắn tới là có chuyện bẩm báo lão sư.
Thất Dao Quang cũng gãi gãi đầu, nghiêng đầu nhìn Tổ An:
- Ta cũng không hiểu tại sao lão sư lại ra chỉ lệnh kỳ quái như thế, theo lý thuyết không gặp thì không gặp, không cần thiết cố ý gọi ta tới ngăn cản, tiểu tử ngươi và người khác đến cùng có cái gì không giống?
- Có lẽ ta đẹp trai hơn người khác?
Tổ An thử thăm dò nói.
Thất Dao Quang nghi ngờ nhìn về phía Khương La Phu:
- Sư tỷ, chẳng lẽ đây chính là phương thức tình thương cao?
Khương La Phu xạm mặt lại:
- Đừng nghe hắn nói bậy, hắn cũng là điển hình tình thương thấp.
Hai mắt Thất Dao Quang tỏa sáng, ánh mắt nhìn về phía Tổ An nhiều thêm mấy phần thân cận:
- Nguyên lai là người trong đồng đạo.
Tổ An nghĩ thầm ta có thể đi vào một vài con đường, ngươi lại không có năng lực kia, đứng có thiếp vàng lên mặt mình.
Lúc này nghe Thất Dao Quang nói tiếp:
- Chờ chút, thái độ của lão sư xác thực có gì đó quái lạ, để ta xem mệnh số của ngươi một chút.
Nói xong trong tay nàng xuất hiện một cái Tinh Bàn, nàng cầm Tinh Bàn gảy gảy, sau đó hai mắt toát ra một trận bạch quang nhìn về phía Tổ An.
Tổ An giật mình:
- Nàng muốn làm gì?
Trước đó hắn ăn qua thua thiệt của Thiên Ma Chi Đồng và huyễn cảnh của Gia Ti Lệ, lo lắng lại là đồ vật tương tự, cho nên chuẩn bị phản kích.
Khương La Phu an ủi:
- Yên tâm đi, đây là năng lực của nàng, nàng có thể ở trình độ nhất định thấy rõ tương lai người khác, lúc trước thời điểm ta do dự có nên làm Thái Tử Phi hay không, nên để nàng giúp ta xem, nói ta không làm Thái Tử Phi kết cục tốt hơn làm Thái Tử Phi nhiều, lại thêm ta vốn không muốn làm Thái Tử Phi, thế là dứt khoát chạy, hiện tại sự thật chứng minh lúc trước nàng dự đoán không sai.
Trong phòng, Bích Linh Lung nghe mà biến sắc, sau khi mình lên làm Thái Tử Phi, ngoại nhân nhìn như nở mày nở mặt, nhưng nàng có khổ tự biết, nhìn phồn hoa như gấm, kì thực lửa mạnh nấu dầu, hơi không chú ý sẽ vạn kiếp bất phục.
Chẳng lẽ vận mệnh của ta chú định sẽ hủy diệt...
Không, chỉ cần tương lai Thái Tử lên làm Hoàng Đế, ta chính là Hoàng Hậu, ta tự nhiên có thể nghịch thiên cải mệnh!
Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng vốn mê mang trong nháy mắt trở nên kiên nghị.
Nàng lại không thấy, sau lưng cách đó không xa, Tế Tửu âm thầm lắc đầu.
Bên ngoài, Tổ An nghe Khương La Phu nói, lúc này mới trầm tĩnh lại, bất quá lại có chút bận tâm, sự tình mình xuyên việt sẽ không bị nàng nhìn ra chứ.
- Sao nhìn lâu như vậy, kết quả gì?
Khương La Phu đi tới bên người Thất Dao Quang, cũng rất hiếu kỳ.
- Tại sao lại như vậy.
Thất Dao Quang mờ mịt.
- Ta lại nhìn không thấu mệnh cách của hắn, chỉ nhìn thấy đào hoa đầy trời.
- Đào hoa? Cái này có ngụ ý gì?
Khương La Phu cau mày hỏi.
Thất Dao Quang lắc đầu:
- Không biết, chỉ cảm thấy trong mắt đều là màu hồng nhạt.
Lúc này Tổ An cũng nghi hoặc trùng điệp, tiểu cô nương này thật có thể nhìn mệnh cách, hay chỉ là tiểu thần côn cố lộng huyền hư?
- Ngay cả ngươi cũng nhìn không ra?
Khương La Phu có chút khó tin.
Thất Dao Quang gãi đầu, sau đó lại thuận thế đỡ lấy cái mũ:
- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có thể nhìn ra vài thứ, nhưng ta ở trên người hắn, lại nhìn không ra một chút tin tức.