Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1397 - Chương 1397: Dư Xài

Chương 1397: Dư xài Chương 1397: Dư xài

Thái Tử Phi:

- ? ? ?

Nàng vô ý thức xoa xoa con mắt, không phải hôm nay mình đi ra ngoài phương thức có chút không đúng chứ, Duẫn Thi nổi danh khó chơi kiệt ngạo nhất học viện, vậy mà cung kính với Tổ An như thế? Còn muốn bái làm lão sư?

Nếu không phải trước đó nàng gặp qua Duẫn Thi, nói không chừng sẽ hoài nghi là Tổ An mời kẻ lừa gạt đến diễn xuất.

Lúc này nàng cảm thấy bên người tối sầm, quay đầu lại, phát hiện không biết lúc nào Tế Tửu cũng tới bên cửa sổ, tựa hồ đang chú ý tình huống bên ngoài.

Bỗng nhiên Thái Tử Phi có chút muốn cười, chắc hẳn Tế Tửu biết đệ tử chân truyền của mình chạy tới muốn bái người khác làm sư cũng không bình tĩnh.

Lúc này bên ngoài Duẫn Thi tiếp tục nói:

- Tổ tiên sinh, vừa rồi ta nghe lý luận lượng tử của ngươi cảm thấy được ích lợi không nhỏ, những năm này rất nhiều nghi hoặc hiểu ra, bây giờ có một đống lớn ý nghĩ muốn giao lưu với ngươi...

Khương La Phu giật mình, bây giờ lão sư ở cách đó không xa, ngươi nói như vậy chẳng phải nói xấu hắn, nàng vội vàng cắt đứt:

- Sư đệ, bây giờ A Tổ còn có chuyện quan trọng phải làm.

- Muốn gặp lão sư sao? Không có vấn đề, ta ở chỗ này chờ là được.

Duẫn Thi kính ngưỡng nói.

- Cũng chỉ có lão sư mới có tư cách ngồi đàm đạo với Tổ tiên sinh.

Tổ An:

- ...

Thái Tử Phi:

- ...

Thất Dao Quang:

- ...

Khương La Phu vội vàng nói:

- Lão sư không nguyện ý gặp hắn.

Duẫn Thi ồ một tiếng:

- Lão sư già nên hồ đồ rồi sao, Tổ tiên sinh là đại tài, cùng hắn nói vài lời nói không chừng lão sư cũng có thể được chỉ điểm, tu vi sẽ càng tiến một bước... A...

Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, tựa hồ bị một cỗ kình lực vô hình đá một cước, sau đó cả người như viên thịt lăn xuống núi.

Thái Tử Phi không khỏi liếc nhìn, ngày bình thường Tế Tửu mây trôi nước chảy không hỏi thế sự, không nghĩ tới trong thực chất vẫn thù rất dai.

- A, Lão Thập Nhất làm sao thế?

Lúc này bên ngoài lại truyền tới thanh âm, chỉ thấy một lão nông và một nhã sĩ phiêu dật xuất trần đi tới, trong tay bọn họ mang theo một viên thịt, không phải Duẫn Thi thì là ai.

Duẫn Thi há hốc mồm muốn đáp, đáng tiếc mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, cũng nói không ra lời.

Nhã sĩ vuốt chòm râu khẽ cười nói:

- Xem ra là bị lão sư xử phạt.

Lão nông nhìn bộ dáng buồn cười của Duẫn Thi, mày nhíu sâu cũng giãn ra mấy phần:

- Rốt cục không cần nghe Lão Thập Nhất ồn ào.

Thái Tử Phi nhìn hai người kia, trong lòng âm thầm kinh ngạc, đây là Ngũ đệ tử Hắc Bạch Tử và Thất đệ tử Vương Thư Dương, ngày bình thường rất khó thấy bọn họ, vì sao hôm nay tụ tập ở đây, chẳng lẽ có đại sự gì phát sinh sao?

Lúc này bỗng nhiên hai mắt của Vương Thư Dương và Hắc Bạch Tử tỏa sáng, bởi vì bọn hắn đã thấy Tổ An, kích động chạy qua:

- Tổ tiên sinh, cuối cùng cũng tìm được ngươi.

Thái Tử Phi:

- ? ? ?

Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào, chẳng lẽ hôm nay ta đang nằm mơ?

Lúc này tiểu sư muội Thất Dao Quang cũng không nhịn được:

- Các ngươi làm gì thế, từng cái từng cái, hắn mệnh trung là đào hoa, không phải hoa cúc nha.

Ở nàng nghĩ, đời này Tổ An sẽ cùng một đống nữ tử dây dưa không rõ, sao hiện tại nữ nhân không thấy, ngược lại nam nhân từng cái nhìn thấy hắn thì hai mắt sáng lên?

Tổ An nhất thời kinh động như gặp thiên nhân, tiểu muội giọng nói ngọt ngào đáng yêu, lại có thể lấy ngữ khí của lão tài xế trò chuyện, mấu chốt là thế giới này hiểu ý tứ của hoa cúc?

Hắc Bạch Tử không để ý tới nàng, trực tiếp chạy tới tóm lấy tay Tổ An:

- Tổ tiên sinh, vừa rồi ta và tiểu đồ suy diễn mấy chục lần, ta rốt cuộc minh bạch vừa rồi ta thua ở nơi nào, tới tới tới, lần này chúng ta lại chơi một vái, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng thua như vậy.

Thái Tử Phi có chút hoài nghi nhân sinh, nhớ không lầm mà nói, Hắc Bạch Tử danh xưng Kỳ Thánh, toàn bộ kinh thành chưa từng nghe nói người nào đánh cờ thắng hắn, ngày bình thường cái đuôi sắp vểnh lên trời, kết quả nghe hắn nói, tựa hồ thua Tổ An?

Lúc này Thất Dao Quang cũng ồ một tiếng, hiếu kỳ đánh giá Tổ An, giúp Thái Tử Phi hỏi ra nghi hoặc trong lòng:

- Ngươi đánh thắng Hắc Bạch Tử?

Tổ An khiêm tốn nói:

- May mắn, may mắn mà thôi.

Hắc Bạch Tử cảm thán nói:

- Cũng không phải may mắn, sau khi sự việc xảy ra, ta suy diễn mới biết mỗi lần Tổ tiên sinh hạ cờ, đằng sau đều cất giấu mấy chục loại sát chiêu, mặc kệ ta ứng đối như thế nào, cũng sẽ bị từng bước một đẩy vào tử địa, tài đánh cờ thật để cho ta nhìn mà than thở.

Nghe nói như thế, khuôn mặt của Thái Tử Phi đỏ lên, trước đó nàng ở Đông Cung nhìn thấy Tổ An dạy Thái Tử chơi cờ ca rô, cảm thấy đơn sơ thô bỉ không chịu nổi, còn trách hắn dạy hư Thái Tử, cho là hắn bất học vô thuật, không nghĩ tới tài đánh cờ chân thực của hắn cao minh như vậy? Ngay cả Hắc Bạch Tử cũng mặc cảm?

Thái Tử Phi xuất sinh danh môn thế gia, nhưng bản tính khác biệt những thiên kim đại tiểu thư khác, nàng càng ưa thích loại nam tử truyền thống được mọi người tán thành.

Ôn nhuận như ngọc, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông là loại nàng thích nhất.

Tổ An ngoại hình không tệ, đáng tiếc ngày bình thường trên người có khí tức phố phường vô lại, nàng xưa nay không quá ưa thích.

Không nghĩ đến nguyên lai hắn giấu mình, cầm kỳ thư họa, cờ khó khăn nhất, khó khăn nhất cũng lợi hại như vậy, mấy hạng khác làm sao có thể kém?

Nàng chợt nhớ tới, trước đó để thủ hạ thu thập tình báo của Tổ An, tựa hồ ở Minh Nguyệt Thành hắn lấy cầm khúc và thi từ nổi tiếng, bất quá khi đó nàng không để ý, cảm thấy đối phương dùng những thứ này đến thông đồng gái lầu xanh, thực không ra gì...

Bình Luận (0)
Comment