Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1398 - Chương 1398: Dư Xài (2)

Chương 1398: Dư xài (2) Chương 1398: Dư xài (2)

Nhưng bây giờ nàng bỗng nhiên ý thức được, nguyên lai hắn là đại tài tử, chỉ là bình thường không tận lực biểu hiện, ngược lại dùng hình tượng phóng đãng không bị trói buộc ngụy trang mình.

Vì sao hắn phải làm như vậy?

Đúng, hắn là người được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, bị hoàng thượng phái người bắt vào kinh, lại bị Tề Vương nhất mạch ghi hận, ở kinh thành nguy hiểm trùng trùng, hơi không chú ý sẽ thịt nát xương tan, xem ra hắn là cố ý biểu hiện như vậy để bảo vệ mình.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi lòng sinh thương tiếc, nàng nhớ trong tình báo đề cập, tựa hồ Tổ An là cô nhi, thúc thúc sống nương tựa cũng mất sớm, sau đó ở rể Sở gia, nhận hết khinh thường.

Thật vất vả đứng vững gót chân ở Sở gia, kết quả lại ra sự tình Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, bị Sở gia không chút lưu tình vứt bỏ.

Bây giờ lẻ loi một mình ở kinh thành, ai cũng không trông cậy vào được, sự tình gì cũng chỉ có thể dựa vào mình, quá đáng thương.

Về sau ta nhất định tận khả năng trông nom hắn một chút...

Trong óc nàng bỗng nhiên toát ra bộ dáng của Thái Tử, trong lòng cực kỳ tức giận, Thái Tử và Tổ An từ đầu đến đuôi là phản diện, phế vật chỉ biết ngồi ăn chờ chết.

Thời điểm nàng suy nghĩ muôn vàn, bên ngoài Thất Dao Quang cũng tò mò kéo Tổ An hỏi thăm:

- Tuy Hắc Bạch Tử không thắng được ta, nhưng tài đánh cờ cũng coi như tạm được, ngươi lại có thể thắng hắn, ngô, hai chúng ta làm một ván đi.

Sắc mặt của Hắc Bạch Tử đen thui, mình đường đường Kỳ Thánh, lại bị nữ nhân này khắc đến sít sao, mấu chốt là không phải tài đánh cờ không bằng nàng, nghĩ tới đây hắn cực kỳ biệt khuất.

Tổ An ngượng ngùng nói:

- Ngày khác, ngày khác đi.

Thất Dao Quang cười:

- Tốt, ngày khác, chúng ta nói định.

Lúc này Vương Thư Dương nhịn không được nữa, đẩy Hắc Bạch Tử và Thất Dao Quang qua một bên:

- Các ngươi đều là loại mê muội mất cả ý chí, đừng quấy rầy ta nói chính sự.

Hắc Bạch Tử hừ một tiếng:

- Ai nói chúng ta như vậy không phải là chính sự?

Dù có chút tức giận bất bình, nhưng hắn biết Vương Thư Dương xác thực lo nước thương dân, cho nên thanh âm càng ngày càng yếu, không tiện tranh giành.

Vương Thư Dương lôi kéo Tổ An nói:

- Tổ tiên sinh, vừa rồi ngươi nói khái niệm lai giống lúa nước, ta suy nghĩ rất kỹ, cảm thấy có vấn đề khó khăn không nhỏ, phải biết hoa của lúa nước đều lưỡng tính, tự mình thụ phấn, nếu tạp giao mà nói, nhất định phải cắt đứt nhị đực của lúa nước, nhưng bông của lúa nước nhỏ như vậy, gần như không có khả năng thao tác.

Tổ An buông lỏng một hơi, cái này hắn biết, năm đó trên Internet không ít người bôi nhọ cống hiến của Viên lão, hai phái cãi nhau, hắn làm một anh hùng bàn phím cũng tham dự, toàn bộ quá trình nhìn qua rất nhiều tư liệu, vừa vặn biết vấn đề hắn nói.

- Cái này đơn giản, ngươi ở dã ngoại tìm loại lúa nước thiên nhiên không đậu hạt, nhị đực của nó có vấn đề, nhưng nhuỵ cái không có vấn đề, không phải có thể dùng để lai sao?

Tổ An đáp.

Hai mắt Vương Thư Dương tỏa sáng, nhịn không được gõ nhịp tán thưởng:

- Diệu, nghe vua nói một buổi hơn hẳn đọc sách mười năm, Tổ tiên sinh, xin nhận ta cúi đầu.

Nói xong cung cung kính kính thi lễ.

Mấy sư huynh đệ ở bên cạnh hắn khiếp sợ không thôi, tuy bọn họ không hiểu nhiều nông nghiệp, nhưng minh bạch cái đồ chơi này nếu thật làm ra, đối với thiên hạ sẽ sinh ra ảnh hưởng bao lớn.

Mấu chốt là đồ vật trân quý như vậy, hắn lại không tàng tư, phải biết nếu là người khác tuyệt đối sẽ cầm lấy đi mưu lợi.

Nghĩ tới đây, mấy người bọn họ không hẹn mà cùng thi lễ, ngay cả Khương La Phu cũng không ngoại lệ.

- Các vị làm gì thế, mau mau đứng lên, mau mau đứng lên.

Tổ An nhức đầu, tựa hồ mình trang bức quá trớn rồi.

Trong nhà gỗ, Thái Tử Phi rung động nhìn một màn này, sau đó lại nhìn Tế Tửu, quyết định thăm dò một chút:

- Tế Tửu đại nhân, bọn họ hành lễ đệ tử như vậy, ngài không tức giận sao?

Tế Tửu lạnh nhạt nói:

- Ta một mực dạy bọn họ một đạo lý, “ba người đi chung tất có thầy ta”, xem ra bọn họ không quên, thấy cảnh này ta cao hứng còn không kịp, sao lại tức giận.

Thái Tử Phi âm thầm bật cười, đã như vậy, vừa rồi vì sao ném Duẫn Thi xuống núi.

Lúc này bên ngoài Vương Thư Dương thừa cơ hỏi:

- Đối Tổ tiên sinh, ngoài ra còn có mấy vấn đề...

Tổ An nghe mà đau đầu, hắn vốn chỉ biết khái niệm, ai biết kỹ thuật chi tiết gì, vội vàng nói:

- Những thứ này đều cần ngươi dần dần tìm tòi. Bởi vì cái gọi là người có nhân duyên, thế giới này cũng có quy tắc vận chuyển, nếu như mạo muội cải biến quá nhanh, rất có thể sẽ bị quy tắc của thế giới phản phệ, ngược lại không hay.

- A?

Trong nhà gỗ, Tế Tửu khẽ ồ một tiếng, trong mắt tinh quang chớp động, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ càng thâm thúy.

Bên cạnh Thái Tử Phi âm thầm kinh hãi, nàng vốn cảm thấy mấy câu nói đó có chút kỳ lạ, thật không nghĩ đến ngay cả Tế Tửu cũng động dung, đó nhất định là tầng thứ mình không lĩnh hội đến.

Lại nói nguyên lai cảnh giới của Tổ An cao như vậy, trước kia còn hay dò xét hắn, ân, về sau không thể giống như trước đối đãi hắn.

Lúc này người bên ngoài cũng lộ vẻ rung động, phải biết mấy người bọn họ là đệ tử chân truyền của Tế Tửu, trình độ vốn cực cao, được hắn chỉ điểm, ẩn ẩn đều có cảm ngộ.

Tổ An nghĩ thầm không phải đâu, ta chỉ tùy tiện nói câu kinh điển trên internet kiếp trước, kết quả các ngươi liền tin?

Khương La Phu nhìn Thất Dao Quang không ngừng gật đầu, nhịn không được cười:

- Tiểu sư muội, ngươi nghe hiểu ý tứ trong đó sao?

Thất Dao Quang hạ giọng đáp:

- Nghe không hiểu.

- Đã nghe không hiểu, ngươi còn gật đầu làm gì?

Khương La Phu ngạc nhiên hỏi.

Bình Luận (0)
Comment