Thất Dao Quang đáp:
- Bọn họ đều gật đầu, ta nói ta nghe không hiểu chẳng phải chứng minh ta rất ngu? Quá mất mặt.
Khương La Phu:
- ...
Ngươi nói thật có đạo lý, ta lại không cách nào phản bác.
Nàng ho nhẹ một tiếng:
- Các vị sư huynh, trước không nên chậm trễ A Tổ, ta muốn dẫn tiến hắn vào học viện làm lão sư, sư phụ nói cần hơn phân nửa sư huynh đệ đồng ý, ta còn cần đi bái phỏng Đại sư huynh, Tứ sư huynh.
Lúc này mấy người khác ào ào kêu lên:
- Còn bái phỏng bọn họ làm gì, chúng ta đồng ý đã vượt qua một nửa.
- Nói đùa cái gì, Tổ tiên sinh đại tài, nguyện ý đến học viện, là vinh hạnh của học viện chúng ta.
- Đừng nói đến làm lão sư cho học sinh, dù làm lão sư cho chúng ta cũng dư xài.
...
Trong nhà gỗ, Thái Tử Phi đã bị chấn động đến chết lặng, vốn cho rằng cực kỳ khó, lại trở nên dễ dàng như vậy, ánh mắt nàng phức tạp nhìn nam nhân bên ngoài, đây là người trong ấn tượng của mình sao?
....
Vẻ mặt Tổ An khó xử nói:
- Thế nhưng ngày bình thường ta bề bộn nhiều việc, khả năng không có thời gian lên lớp.
Trước kia ở Minh Nguyệt Học Viện tạm giữ chức dạy tiết số học, lúc đó thường xuyên không rảnh tới trường học, làm hắn có cảm giác áy náy sợ dạy hư học sinh.
Bây giờ ở kinh thành, hắn đã phải đi Đông Cung, lại phải làm Tú Y Sứ Giả, ngày bình thường có thể nói bận bịu thành chó, dưới tình huống không thể phân thân, đâu còn có thể kiêm nhiệm chức vụ khác.
Trong nhà gỗ, Thái Tử Phi nghe hắn nói nhất thời lo lắng, gia hỏa này ngày bình thường nhìn thông minh lanh lợi, sao hiện tại lại ngốc?
Hắn có biết làm lão sư có bao nhiêu chỗ tốt không, muốn trở thành lão sư khó như thế nào không?
Bây giờ những người kia nguyện ý phá lệ cho ngươi làm lão sư, ngươi lại ra sức khước từ.
Nói cái gì ngươi bề bộn nhiều việc?
Ngày bình thường Đông Cung không đúng hạn điểm danh nhiều nhất chính là ngươi, cũng không biết ngươi bận bịu ở trên người nữ nhân nào.
Thời điểm nàng lo lắng, lại nghe Vương Thư Dương nói:
- Không sao không sao, trình độ của Tổ tiên sinh lên lớp cho học sinh là lãng phí, chúng ta đi học viện bắt chuyện, không xếp tiết cho ngươi là được.
Khương La Phu có chút do dự:
- Thế nhưng không lên lớp mà nói, rất nhiều thủ tục không cách nào thông qua, rất khó chặn miệng lưỡi thiên hạ.
- Cái này đơn giản, tuy Tổ tiên sinh không lên lớp cho học sinh, nhưng có thể an bài bọn họ lên lớp cho chúng ta nha, còn thời gian lên lớp không cưỡng chế quy định, Tổ tiên sinh rãnh lúc nào thì tới. Lên lớp hình thức nha, đánh cờ vui chơi, như vậy cũng coi như nghỉ dưỡng, Tổ tiên sinh sẽ không đến mức quá mệt mỏi.
Hắc Bạch Tử nói.
Hắn thấy, Tổ An đi dạy cho các học sinh quả thực là phung phí của trời, còn không bằng đánh cờ với mình.
Duẫn Thi bị cấm ngôn rốt cục khôi phục, hắn lập tức nhảy dựng lên:
- Thất phu vô sỉ, Tổ tiên sinh lên lớp sao có thể đi đánh cờ, mà phải cùng ta ở trước mặt một đám học sinh biện luận, như vậy không chỉ có thể lên lớp cho chúng ta, còn có thể để học sinh được dẫn dắt.
Vương Thư Dương buồn bực:
- Các ngươi nói lung ta lung tung gì đó, đương nhiên là để Tổ tiên sinh cùng ta trao đổi sự tình lai giống lúa nước mới là vương đạo, đây chính là công đức tạo phúc cho ức vạn bách tính.
- Chúng ta tu hành không phải Phật gia, muốn công đức làm gì.
Hắc Bạch Tử hừ lạnh.
- Lại nói, vừa rồi Tổ tiên sinh đã cho ngươi đầy đủ chỉ dẫn, sao ngươi còn quấn lấy hắn hỏi chi tiết, uổng cho ngươi còn tự xưng nông gia. Trí tuệ của Tổ tiên sinh là thuộc về toàn nhân loại, mà không phải thuộc về một mình ngươi. Tiểu sư muội, ngươi cảm thấy đúng hay không?
- Đúng đúng.
Thất Dao Quang gật gật đầu, Hắc Bạch Tử vừa mới thở dài, lời nói của nàng liền xoay chuyển.
- Trí tuệ của Tổ tiên sinh xác thực thuộc về toàn nhân loại, mà tương lai của nhân loại ở trong tinh thần đại hải, để hắn và ta cùng một chỗ mỗi đêm nhìn tinh tượng, nghiên cứu thảo luận Tử Vi Đấu Số.
- Xú nha đầu, uổng công những năm này yêu thương ngươi, có tin ta đánh ngươi hay không?
- Hừ, tới thì tới, ai sợ ai. Đánh cờ không bằng ta, ngươi đánh nhau thì đánh thắng ta chắc?
...
Nhìn mấy người ồn ào, từng cái tranh đến mặt đỏ tía tai, trong nhà gỗ, Thái Tử Phi kém chút rơi cả mắt.
Những người này thật là lão sư được công nhận xương cốt cứng rắn, cao ngạo không thôi?
Lúc này ngay cả Tế Tửu cũng nhìn không được, ho nhẹ một tiếng:
- Đều cút hết, đừng ở chỗ này ồn ào quấy rầy lão phu thanh tu.
Cảm nhận được nộ khí của lão sư, mọi người không còn dám làm càn, cung cung kính kính thi lễ, sau đó chột dạ rời đi.
Trên đường mấy người xì xào bàn tán:
- Các ngươi nói lão sư sẽ không thực tức giận chứ.
- Lão sư có cái gì phải tức giận?
Khương La Phu nhịn không được đậu đen rau muống nói:
- Ha ha, mấy người các ngươi mở miệng một tiếng Tổ tiên sinh, chỉ thiếu chút nữa bái hắn làm thầy, các ngươi đặt mặt mũi của lão sư ở nơi nào.
- Trước kia không phải lão sư dạy chúng ta “nhóm ba người tất có sư ta” sao, coi như chúng ta thật bái Tổ tiên sinh làm thấy, cũng không có gì lớn nha?
Vương Thư Dương trầm giọng nói.
- Các ngươi lúc nào tình thương thấp giống như tiểu sư muội vậy, lời xã giao các ngươi cũng tin?
Khương La Phu bất đắc dĩ.
Thất Dao Quang bất mãn:
- Bát sư tỷ, ngươi mắng bọn hắn thì mắng bọn hắn, kéo ta ra làm gì.
Mấy sư huynh đệ hai mặt nhìn nhau, nghĩ đến trong lúc vô tình đắc tội sư phụ, từng cái không tự giác được chột dạ.
Khương La Phu thì thừa cơ lôi kéo Tổ An rời đi:
- Ta còn phải dẫn hắn đi làm chút thủ tục, không ở cùng các ngươi.