Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1406 - Chương 1406: Cái Này Nhan Sắc Cùng Ta Hữu Duyên (2)

Chương 1406: Cái này nhan sắc cùng ta hữu duyên (2) Chương 1406: Cái này nhan sắc cùng ta hữu duyên (2)

Thậm Hư Tử thở dài:

- Nào có đơn giản như vậy, viên thuốc này giao phó thuộc tính hoàn toàn là tùy cơ, cũng không nhất định là chính diện, có lúc sẽ có thuộc tính phụ diện, làm cho hủy đan.

Tổ An:

- ...

- Chỉ sợ đan lô này mới thật là Cược Cẩu Lô.

Đúng lúc này, thanh âm của Mị Ly vang lên:

- Trong ngăn tủ phía dưới, có cái đan lô xanh biếc, chính là nó.

Tổ An kinh ngạc, lần theo đối phương chỉ thị nhìn lại, đó là một cái đan lô thường thường không có gì lạ, nói là đan lô cũng có chút miễn cưỡng, trước đó Thậm Hư Tử giới thiệu những cái kia, mỗi cái đều tỏa ra ánh sáng lung linh.

Nhưng cái đan lô này không có gì, ân, nói như vậy cũng không chính xác, mặt ngoài vẫn có chút đồ vật, một tầng xanh mơn mởn...

Cái màu sắc này là điềm xấu, nội tâm Tổ An rất kháng cự:

- Hoàng Hậu tỷ tỷ, có phải ngươi nhìn lầm không, cần nhìn thêm không?

Thanh âm bất mãn của Mị Ly truyền đến:

- Ngươi cảm thấy ta là loại người kết luận lung tung sao?

Tổ An cũng biết không giống, đành phải đi qua cầm cái đan lô xanh biếc:

- Cái màu sắc này cảm giác cùng ta hữu duyên, không bằng lấy nó đi.

Hắn thấy Thậm Hư Tử tùy ý ném nó ở trong góc, không giống quá coi trọng, nghĩ đến cũng sẽ không nỡ.

- Ngươi chọn nó?

Thậm Hư Tử giật mình.

Khương La Phu thần sắc cổ quái:

- Ngươi hữu duyên với màu xanh biếc?

Tổ An vội vàng nói:

- Ta thích mang đến cho người khác loại màu sắc sinh cơ dạt dào này, cũng không phải ta thích.

Cái này phải giải thích rõ ràng cho nàng, miễn cho nàng nghĩ mình biến thái như Ngô Vương thì hỏng bét.

Sau đó nhìn về phía Thậm Hư Tử:

- Thế nào, đan lô này rất quý giá?

- Cũng không thể coi là quý giá.

Thậm Hư Tử lắc đầu.

- Đan lô này là ta ở trong một bí cảnh cơ duyên xảo hợp lấy được, đáng tiếc những năm này mặc kệ ta nghiên cứu như thế nào, cũng tìm không thấy nó có chỗ đặc thù gì, nhưng bí cảnh kia rất khó, tuyệt đối không có khả năng này là một vật vô dụng, chẳng lẽ Tổ tiên sinh biết công dụng của nó?

Tổ An lắc đầu:

- Ta cũng không biết, chỉ nhìn nó có chút thuận mắt.

Tuy hắn không biết, nhưng Mị Ly hơn phân nửa biết, chỉ bất quá bây giờ không phải thời điểm hỏi nàng những thứ này.

Khương La Phu hé miệng cười nói:

- Thế nào, Tứ sư huynh không nỡ?

Nàng nhìn ra Thậm Hư Tử do dự, lo lắng hắn cự tuyệt, liền cố ý dùng lời đến kích hắn.

Thậm Hư Tử lập tức nghiêm mặt:

- Nói bậy, Thậm Hư Tử ta cho tới bây giờ đều là nhất ngôn Cửu Đỉnh, cũng được, mấy năm nay ta không thể nghiên cứu ra công năng của nó, như vậy chứng minh nó không có duyên với ta, hiện tại đưa cho Tổ tiên sinh đi.

Tổ An tiếp nhận tiểu lô, hắn có thể cảm giác được Mị Ly kích động:

- Đa tạ Tứ sư huynh.

Thậm Hư Tử cũng là người rộng rãi, đồ vật đưa ra ngoài liền không để ở trong lòng, mà lôi kéo Tổ An đi vào trong:

- Tới tới tới, lại cùng ta nói sự tình máy hơi nước...

Hai người trong phòng trò chuyện thật lâu, Tổ An vừa lấy đồ vật của người ta, cũng có chút xấu hổ, tự nhiên là hỏi gì đáp nấy.

Sau cùng Thậm Hư Tử hài lòng không gì sánh được, lúc tiễn biệt vẫn không quên nhìn Khương La Phu nói:

- Bát sư muội, lần này ngươi tìm được nam nhân tốt.

Khương La Phu trợn mắt:

- Đã nói hắn chỉ là đệ đệ của ta.

- Tốt, đệ đệ tốt, đệ đệ tốt.

Thậm Hư Tử cười hắc hắc, cũng không biện giải cái gì.

Khương La Phu và Tổ An rời đi, còn phát hiện hắn ở phía sau không ngừng phất tay tiễn biệt, nhịn không được nói:

- A Tổ, Tứ sư huynh nói ngươi đừng để ở trong lòng, gia hỏa kia trừ Luyện Kim Thuật, phương diện khác cũng là người ngu ngốc.

Tổ An khẽ giật mình:

- Hắn nói cái gì? Ta làm sao không nhớ rõ?

Khương La Phu cười nhạt, tiểu gia hỏa này còn rất lanh lợi.

Bất quá nghĩ đến vừa rồi Thậm Hư Tử nói, nàng lo lắng đi cùng Tổ An quá gần sẽ bị người hiểu lầm, thấy đã giúp hắn tìm được đan lô, liền tìm lý do phân biệt.

Nhìn cặp đùi đẹp vừa trắng vừa dài, Tổ An còn chưa kịp cảm thán, thanh âm của Mị Ly đã vang lên:

- Quả nhiên là tuyệt thế chân tốt.

Tổ An:

- ...

- Ngươi khi nào thì không nghiêm túc như thế? Nói cái đồ chơi kia đến cùng là tình huống như thế nào đi?

Hắn lấy ra đan lô, luôn cảm thấy màu sắc có chút chướng mắt.

- Ngươi nghe qua truyền thuyết Cửu Đỉnh chưa?

Thanh âm thăm thẳm của Mị Ly vang lên.

- Cửu Đỉnh?

Tổ An sững sờ.

- Là lúc trước Hạ Vương Đại Vũ phân chia thiên hạ thành Cửu Châu, lệnh Cửu Châu cống hiến thanh đồng, rèn đúc Cửu Đỉnh, biểu tượng Cửu Châu, điêu khắc danh sơn đại xuyên, dị vật cả nước lên thân Cửu Đỉnh kia?

- Không sai.

Mị Ly hiện thân ra, ánh mắt nhìn chằm chằm đan lô xanh mơn mởn trong tay hắn, thần sắc có chút phức tạp.

Tổ An nghĩ thầm khó trách trước đó nàng quấn lấy ta, nhất định phải mua cho nàng mấy bộ váy, mặc vào xác thực rất xinh đẹp, a, nàng chỉ là linh hồn thể lại mặc được quần áo, đây chẳng phải chứng minh trình độ nhất định có thực thể? Cũng không biết xúc cảm như thế nào...

Cuối cùng hắn vẫn bỏ đi suy nghĩ tìm đường chết kia, mà trở về chính đề:

- Cái đồ chơi này là Cửu Đỉnh biểu tượng hoàng quyền? Không phải nói đùa sao?

Cửu Đỉnh ở trong lịch sử Trung Hoa có địa vị to lớn, là trấn quốc chi bảo, nặng nề trang nghiêm là ấn tượng mà tất cả mọi người công nhận, làm sao có thể xanh mơn mởn như thế?

Mị Ly ngẩng đầu, đôi mắt mỹ lệ nhìn lên bầu trời, trong mắt có chút hoài niệm:

- Năm đó Đại Vũ đúc Cửu Đỉnh, Thương Thang diệt Hạ, Cửu Đỉnh trấn đô thành; sau khi Tây Chu diệt Thương, chiếm lấy Cửu Đỉnh, đồng thời Cửu Đỉnh triển lãm thiên hạ; về sau Đại Tần diệt Chu, Cửu Đỉnh tự nhiên dời vào Hàm Dương, đáng tiếc sau khi Tần diệt sáu quốc nhất thống thiên hạ, Cửu Đỉnh lại không biết tung tích, có truyền ngôn Cửu Đỉnh rơi vào trong Tứ Thủy, năm đó Doanh Chính đi tuần Tứ Thủy Bành Thành, đã từng phái người xuống nước mò tìm, nhưng không thu hoạch được gì, không nghĩ tới lại xuất hiện ở đây.

Bình Luận (0)
Comment