Tổ An hơi nghi hoặc:
- Cửu Đỉnh không phải có chín cái sao, hơn nữa mỗi cái đều to lớn nặng nề, năm đó Tần Vương Doanh Đãng cũng bởi vì ngấp nghé Cửu Đỉnh của Chu vương thất, cậy mạnh đi khiêng Ung Châu chi đỉnh đại biểu Tần quốc, sau đó bị đỉnh nghiền nát, làm sao có thể nhỏ như vậy.
Mị Ly lắc đầu:
- Ta cũng không rõ ràng tại sao lại dạng này, sở dĩ cảm thấy nó có quan hệ tới Cửu Đỉnh, là bởi vì năm đó ta đã từng tiến vào mật thất chuyên môn cất giữ Cửu Đỉnh trong cung, tuy Cửu Đỉnh đã mất, nhưng bên trong còn lưu lại khí tức Cửu Đỉnh, loại cảm giác kia vô cùng đặc thù, mà bây giờ ta lại ở trên tiểu đỉnh này cảm nhận được khí tức đồng dạng.
Nàng vuốt ve tiểu lô, trên mặt tràn đầy vẻ không hiểu.
- Vậy cái đồ chơi này ta dùng như thế nào? Ngay cả Thậm Hư Tử cũng không thu hoạch được gì.
Tổ An nhíu mày, hiện tại hắn thiếu một cái đan lô có thể luyện đan, sớm biết như vậy còn không bằng tuyển cái khác.
Mị Ly hừ một tiếng:
- Tầm nhìn hạn hẹp, Cửu Đỉnh là trọng khí của thế giới chúng ta, Thậm Hư Tử không lĩnh hội thấu rất bình thường, nhưng ngươi không giống, ngươi và đỉnh này hữu duyên, chắc hẳn lĩnh hội không thành vấn đề.
- Hy vọng như vậy đi.
Tổ An cười khổ nói, nhưng hắn không có chút lòng tin.
Mị Ly đang muốn nói gì, bỗng nhiên cau mày, nhẹ hừ một tiếng:
- Thất Dao Quang kia phán đoán vận mệnh của ngươi quả nhiên không sai, đều là đào hoa.
Sau khi nói xong, thân hình nàng hóa thành khói xanh, hiển nhiên lại lần nữa trở lại Thái A Kiếm.
Tổ An sững sờ, vô ý thức ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy cách đó không xa, trong rừng hoa đào đứng một bóng người xinh đẹp, váy dài tung bay, vòng eo yêu kiều, ngực thẳng mông vểnh, khuôn mặt tươi cười kiều diễm, không phải Thái Tử Phi Bích Linh Lung thì có thể là ai?
Tổ An có chút ngoài ý muốn, đi tới hỏi:
- Vì sao Thái Tử Phi lại ở chỗ này?
Bích Linh Lung quay đầu, trên mặt hơi “kinh ngạc”:
- A, thật khéo, sao ngươi cũng ở chỗ này?
Trên mặt Tổ An cũng có mấy phần mừng rỡ, nhìn thấy người quen, còn là một muội muội xinh đẹp, rất khó khiến người ta không cao hứng:
- Ta vốn định tới bái phỏng Tế Tửu, đáng tiếc vô duyên nhìn thấy, vì sao Thái Tử Phi ở chỗ này?
- Ta tới gặp một vị cố nhân, sau đó nhìn thấy rừng đào xinh đẹp, liền nhịn không được ngừng chân thưởng thức, không nghĩ tới gặp ngươi.
Bích Linh Lung nói những thứ này mặt không đỏ tim không loạn, dường như căn bản không biết Tổ An tới nơi này.
- Đúng là quá khéo.
Bỗng nhiên Tổ An hiếu kỳ, trước đó Thất Dao Quang quan sát vận mệnh của mình, thấy đào hoa đầy trời, không phải là tiên đoán được một màn này chứ?
- Ngươi bây giờ đi về sao? Muốn đi cùng không.
Bích Linh Lung giả vờ rất tự nhiên nói.
- Tốt.
Tổ An vốn bởi vì đám người Sở Sơ Nhan lần lượt rời đi, cảm thấy ở kinh thành cực kì cô đơn, có bằng hữu làm bạn cầu còn không được.
Khóe môi của Bích Linh Lung hơi giương lên, có điều rất nhanh che giấu đi, đồng thời không nói gì nữa, tự mình đi về phía trước.
Tổ An không thể không thừa nhận trên người nữ nhân này luôn mang theo vẻ kiêu ngạo, còn có một loại quý khí trời sinh, mị lực rất lớn nha.
Hai người sóng vai đi ở trong rừng hoa đào, gió nhẹ lướt qua, vô số cánh hoa đào từ trên trời rơi xuống.
Dù cánh hoa nhẹ như không có gì, nhưng lại ở trong lòng Bích Linh Lung gảy lên từng cơn sóng gợn.
Nữ nhân chung quy là sinh vật thích lãng mạn, hình ảnh này để cho nàng có một loại xúc động không hiểu.
Có điều nàng rất nhanh tập trung ý chí, dường như trong lúc lơ đãng hỏi:
- Vừa rồi tựa hồ nghe hậu sơn động tĩnh rất lớn, nghe nói học viện đến một vị tiên sinh để chư vị đệ tử chân truyền của Tế Tửu tin phục, không biết ngươi có biết không?
Tổ An có chút xấu hổ:
- Cũng không có khoa trương như vậy, chỉ là cùng bọn hắn trao đổi một chút, vừa vặn biết một vài đồ vật mỗi người bọn họ nghiên cứu, cho nên bị bọn họ coi là tri kỷ mà thôi, hai chữ tiên sinh không dám nhận.
Bích Linh Lung kinh ngạc, môi đỏ khẽ nhếch:
- Nguyên lai người thần bí kia là ngươi!
- Trùng hợp, trùng hợp mà thôi.
Thấy mặt mũi nàng tràn đầy chấn kinh va kính nể, Tổ An cảm thấy rất hưởng thụ, không thể không nói, ánh mắt thưởng thức và sùng bái của nữ nhân, là động lực lớn nhất của nam nhân.
Bích Linh Lung hé miệng cười khẽ:
- Không nghĩ tới ngươi còn có bản lĩnh này, xem ra ở Đông Cung vẫn còn có chút nhân tài không được trọng dụng, về sau ta nhất định sẽ cho ngươi sân khấu càng lớn.
- Đa tạ Thái Tử Phi, về sau ta nhất định sẽ ở trên người Thái Tử Phi cúc cung tẫn tụy, chết thì mới dừng.
Biết nàng lôi kéo mình, Tổ An cũng rất phối hợp bày tỏ lòng trung thành.
Bích Linh Lung đỏ mặt, tựa hồ gia hỏa này là đang cố ý chiếm tiện nghi của ta.
Nếu là lúc trước, nàng khẳng định đã sớm tức giận; nhưng lúc này nàng lại không sinh ra hỏa khí, chẳng qua là cảm thấy trái tim phanh phanh nhảy dồn dập.
Nhìn nàng thẹn thùng, Tổ An không thể không tán thưởng gương mặt nàng tinh xảo.
Lúc này bên tai Tổ An truyền đến tiếng hừ lạnh của Mị Ly:
- Hồ ly tinh.
Thần sắc của Tổ An cổ quái:
- Ngươi sẽ không ăn dấm chứ?
- Phi! Bản cung sẽ ăn dấm với một tiểu nha đầu?
Mị Ly tức giận.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +250 +250 +250...
Cách một hồi, nàng mới tiếp tục nói:
- Vì ngăn ngừa tiểu tử ngốc ngươi bị người ta chơi đến xoay quanh, bản cung hảo ý chỉ điểm ngươi một chút, nữ nhân này rõ ràng ngay từ đầu liền biết ngươi ở trong học viện, hơn nữa nàng cũng chuyên ở chỗ này chờ ngươi, kết quả lại giả ra bộ dáng cái gì cũng không biết.