- Hừ, năm đó ta ở trong cung, dạng nữ nhân gì chưa thấy qua, tiểu nha đầu này diễn không tệ, bất quá so với những nữ nhân kia vẫn kém chút hỏa hầu.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Tổ An có chút ngoài ý muốn, vừa rồi Bích Linh Lung biểu hiện rất tự nhiên nha.
- Đương nhiên!
Mị Ly bất mãn.
- Trước đó ở ngoài phòng Tế Tửu, ta cảm nhận được khí tức của nàng, cho nên nàng một mực chứng kiến tất cả, còn cố ý như vậy, là có rắp tâm gì?
Ai biết Tổ An lại cười:
- Ta lại cảm thấy như vậy càng có ý tứ, nam nhân mà, đều ưa thích loại nữ nhân xinh đẹp có chút kỹ nữ trong kỹ nữ khí.
Mị Ly:
- ...
- Ngươi đi chết đi!
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +666 +666 +666...
Sau đó nàng nhanh như chớp biến mất không thấy gì nữa.
Tổ An cũng bất đắc dĩ, nghĩ thầm Hoàng Hậu tỷ tỷ ngươi cũng có thể kỹ nữ trong kỹ nữ khí chút nha, ta cũng sẽ ưa thích.
Đáng tiếc lời như thế là vạn vạn không dám nói với nàng, bằng không thật có khả năng nguy hiểm tính mạng.
Lấy lại tinh thần, hắn nhìn về phía Bích Linh Lung, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, nữ nhân này rất ý tứ.
- Ngươi một mực nhìn ta như vậy làm gì, trên mặt ta có dính gì sao?
Bích Linh Lung cảm nhận được ánh mắt của hắn, vô ý thức sờ sờ gương mặt.
Tổ An vừa cười vừa nói:
- Đúng vậy, trên mặt ngươi có hoa, còn dễ nhìn hơn hoa đào đầy trời.
Bích Linh Lung không ngờ tới hắn sẽ trực tiếp tán dương mình như vậy, trong lúc nhất thời có chút tâm hoảng ý loạn:
- Lá gan của ngươi không khỏi quá lớn, trước đó ta cường điệu qua, đừng tưởng phát sinh sự kiện kia thì cho rằng có thể không an phận với ta...
Nói nói nàng lại cảm thấy như vậy quá cứng nhắc, bây giờ trên người đối phương có giá trị to lớn đáng giá nàng đầu tư, nên lập tức giải thích:
- Chủ yếu là ngươi như vậy rơi vào trong tai người thứ ba, không chỉ ngươi, ngay cả ta cũng có phiền toái rất lớn, cho nên ngươi đừng trách ta tức giận.
Tổ An nhịn không được cười lên:
- Ngươi hiểu lầm, ta chỉ phát ra từ thực tình ca ngợi ngươi mỹ lệ, đồng thời không có ý nghĩ gì khác.
Nữ nhân này ngược lại là khẩu thị tâm phi, trên miệng nói tức giận, nhưng hệ thống không lấy được một điểm nộ khí a.
Bích Linh Lung hai má đỏ ửng:
- Vậy thì tốt.
Sau đó hai người lâm vào trầm mặc, trái tim nàng lại không bình tĩnh được, vì sao gia hỏa này ngay cả Thái Tử Phi cũng không hô, mà xưng ngươi ta, có phải ta nên lạnh lùng cùng hắn kéo xa khoảng cách hay không?
Nhưng vừa rồi hắn ở hậu sơn biểu hiện, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, nếu không thể lôi kéo giao hảo hắn, tương lai chỉ sợ hiệu quả không lớn.
Nhưng cũng không thể để cho ta thi triển mỹ nhân kế chứ?
Bích Linh Lung chưa từng xoắn xuýt như vậy, thực ra nàng là chính trị gia trời sinh, tuy tuổi còn trẻ, nhưng bản lĩnh lôi kéo thủ hạ lại cực kỳ cao minh, chỉ là những thủ đoạn này đối phó Tổ An luôn cảm thấy giật gấu vá vai.
Nói cho cùng vẫn là vì phát sinh sự tình kia, để cho nàng không cách nào hoàn toàn lấy tâm thái bình thường đối mặt hắn.
Lúc này hai người sóng vai đi ở trên đường nhỏ, bả vai như có như không đụng chạm vài cái, Bích Linh Lung kìm lòng không được nghĩ đến lúc đó Tổ An ôm nàng không mảnh vải, da thịt không khỏi nhiễm lên một tầng ửng hồng.
- Thái Tử Phi...
Lúc này cách đó không xa truyền đến thanh âm của thị nữ Dung Mạc, lúc này Bích Linh Lung mới buông lỏng một hơi, đồng thời vẻ thẹn thùng trong nháy mắt không thấy, thay vào đó là trang nghiêm ưu nhã.
- A, Tổ đại nhân?
Nhìn thấy Tổ An ở một bên, Dung Mạc không khỏi kinh ngạc.
Bích Linh Lung nói:
- Vừa rồi ở hậu sơn ngẫu nhiên xảo ngộ Tổ đại nhân, vừa vặn cùng một chỗ trở về.
Dung Mạc không tiện hỏi lại:
- Vâng!
Đồng thời thay Bích Linh Lung kéo màn xe.
Bích Linh Lung khom lưng tiến vào xe ngựa, vốn muốn gọi Tổ An cũng tiến vào bày ân sủng, nhưng lập tức ý thức được như vậy rất dễ mang tiếng, mới sửa lời nói:
- Tổ đại nhân có thương tích trong người, an vị ở trước xe ngựa đi, vừa vặn có thể lái xe giúp bản cung.
Thái giám thị vệ ở xung quanh đều liếc nhìn, từng cái ném qua ánh mắt hâm mộ.
Tổ An lại cười khổ, thời đại này cấp trên thường để cho thủ hạ giúp đỡ lái xe hoặc đi nhà xí canh cổng… lấy đó thân cận lung lạc, nhưng hắn thấy, cái này chỉ là làm xa phu, thực rất khó mang ơn.
Đương nhiên hắn cũng lý giải hảo ý của Bích Linh Lung, không đến mức sẽ hiểu lầm đối phương nhục nhã hắn.
Lái xe thì lái xe, dù sao cũng tốt hơn đi bộ, ân, một ngày nào đó ta sẽ quang minh chính đại cùng nàng ngồi ở trong xe ngựa.
Hắn thuận thế nhảy lên càng xe, tay cầm roi da, quất lên mông ngựa, tuấn mã bị đau, kêu ré lên phi nước đại.
Thị vệ thái giám ở xung quanh thấy thế vội vàng đuổi theo:
- Tổ đại nhân, chậm một chút, chậm một chút!
Trong xe ngựa, Bích Linh Lung cũng lảo đảo, ngày thường nàng ngồi xe ngựa xưa nay sóng yên biển lặng, làm sao thử qua cách chơi cuồng dã như vậy.
Một bên Dung Mạc nắm chắc song cửa sổ, oán trách nói:
- Thái Tử Phi, ngươi nhìn gia hỏa này quá không ra gì, nào có lái xe như vậy.
Bích Linh Lung lấy tay vuốt mái tóc hỗn loạn, bên môi nở nụ cười yếu ớt:
- Ta lại cảm thấy ngày thường ngồi xe có chút không thú vị, như vậy mới có ý tứ.
Dung Mạc há to miệng, khiếp sợ nhìn chủ tử nhà mình, luôn cảm thấy nàng thay đổi.
Cảm nhận được thị vệ ở sau lưng bị hất ra một đoạn, Bích Linh Lung vén rèm xe, gió lớn thổi đến tóc nàng bay múa:
- Tổ đại nhân, ngươi có thương tích trong người, chúng ta đưa ngươi về nhà tĩnh dưỡng trước.