Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1412 - Chương 1412: Phong Thủy Luân Chuyển (2)

Chương 1412: Phong thủy luân chuyển (2) Chương 1412: Phong thủy luân chuyển (2)

Cảm nhận được oán niệm mãnh liệt của hắn, Tổ An đậu đen rau muống, những người trong hoàng cung thẩm tra chính trị là làm ăn như thế nào, vậy mà chiêu gia hỏa có vấn đề như vậy vào Thái Y Viện, còn thành viện phán.

- Thế nhưng hại đệ đệ ngươi không phải ta, ta mới đến kinh thành bao lâu chứ.

Tổ An thử thăm dò nhìn xem có thể phủ nhận hay không, bằng không bởi vì nguyên do không rõ đầu đuôi cùng người vật lộn sống mái, không khỏi quá phiền muộn.

- Im miệng, Tú Y Sứ Giả các ngươi đều đáng chết!

Ánh mắt của Mã An đỏ hồng.

- Đáng tiếc Trình Hùng quá vô dụng, lần trước hắn đến Thái Y Viện hỏi thăm tình huống các loại dược vật, ta đã ám chỉ Kim bài Thập Nhất lĩnh dược vật trị liệu thần hồn có vấn đề, kết quả hắn không chỉ không giết được ngươi, ngược lại bị ngươi giết chết.

Trong lòng Tổ An bừng tỉnh, khó trách lần kia Trình Hùng có thể tra đến chỗ mình, ngay cả Chu Tà Xích Tâm cũng sinh ra hoài nghi, nguyên lai là gia hỏa này ở sau lưng giở trò quỷ.

Hắn trầm giọng nói:

- Thế nhưng Tú Y Sứ Giả đều tuân theo ý chí của hoàng thượng làm việc, chẳng lẽ ngươi còn muốn tìm hoàng thượng báo thù?

Mã An cười hắc hắc:

- Ta không ngốc, tự nhiên không dám tìm hoàng thượng, chỉ cần giết chết những Kim bài sứ giả các ngươi là được, đây là lời thề năm đó ta lập ở trước mộ phần của đệ đệ, những năm này ta đã trừ ba cái, ngươi sắp trở thành cái thứ tư.

Tổ An:

- ...

Trước đó mọi người nói khoác Kim bài Tú Y Sứ Giả lợi hại như vậy, kết quả bị người giết cũng không biết, thật mất mặt.

Lại nói gia hỏa này oán niệm lớn như vậy, là có đam mê yêu đệ sao?

Hắn nhịn không được hỏi:

- Ngươi bởi vì cái này mà tàn sát mấy vị Kim bài sứ giả, ngươi có biết đây là đại họa khám nhà diệt tộc không?

- Ngươi chết ai biết là ta hạ thủ?

Mã An cười lạnh, hiển nhiên không thèm để ý.

- Bất quá nếu ngươi ngoan ngoãn trả lời ta mấy vấn đề, ta ngược lại có thể để ngươi chết ít thống khổ.

Tổ An thở dài:

- Hôm nay ta xem như ngã ở chỗ này, nói đi, ngươi muốn hỏi cái gì?

Hắn cũng muốn mượn cơ hội này điều tra tình báo sau lưng đối phương, hắn luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, những Kim bài Tú Y Sứ Giả kia không phải loại người tu vi cao sâu, tâm trí kín đáo sao, làm sao có thể dễ dàng bị hắn ám toán?

- Ngươi hiến cho hoàng thượng Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh có công năng trường sinh không?

Mã An tha thiết nhìn về phía hắn.

Tổ An cười lạnh:

- Thế nào, ngay cả ngươi cũng vọng tưởng trường sinh?

- Ngươi không cần phải để ý đến, chỉ cần trả lời ta phải hay không phải!

Mã An hơi không kiên nhẫn.

Tổ An trầm giọng nói:

- Đương nhiên có thể trường sinh, bằng không hoàng thượng làm sao lại phong tước cho ta.

- Dĩ nhiên là thật, này phiền phức.

Mã An lẩm bẩm.

- Hoàng thượng có thể trường sinh hay không mắc mớ gì tới ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn thay vào đó?

Tổ An có chút không hiểu, lấy tu vi của Mã An, căn bản không có tư cách tham dự vào, bỗng nhiên trong lòng của hắn sáng lên.

- Nguyên lai sau lưng ngươi còn có người.

- Xú tiểu tử, hiện tại là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta!

Mã An hừ lạnh.

- Ngươi và Thái Tử Phi đến cùng xảy ra cái gì?

Tổ An nhìn hắn:

- Sau lưng ngươi đến cùng là ai, Tề Vương?

Mã An giận:

- Bây giờ ngươi có tư cách gì đặt câu hỏi?

Đến từ Mã An, điểm nộ khí +66 +66 +66...

Nói xong hắn vẫn tức không nhịn nổi, trực tiếp đá tới, đá một nửa hắn bỗng nhiên sợ hãi cả kinh:

- Vì sao trên người ngươi không có sương lạnh...

Hắn vội vàng lùi lại, đáng tiếc đã muộn, Tổ An vốn hấp hối bỗng nhiên động, một phát bắt được mắt cá chân hắn.

Mã An vô ý thức dùng cái chân còn lại đá, muốn tránh thoát đối phương giam cầm, đồng thời nỗ lực từ trong ngực móc ra độc dược ném qua, đáng tiếc trên mắt cá chân truyền đến lực hút to lớn, hắn cảm giác nguyên khí toàn thân như tuyết lở dũng mãnh thoát ra.

Hắn không khỏi hoảng hốt:

- Đây là... tà công gì...

Nói đến phần sau hắn đã hữu khí vô lực, loại cảm giác trong thời gian ngắn thân thể bị móc sạch sẽ kia làm người cực kỳ suy yếu.

Tổ An dùng Thao Thiết Thôn Thiên Quyết hút sạch tu vi của hắn, lúc này mới buông tay, loại cảm giác hút công lực người này thật quá thoải mái, sợ khống chế không nổi, không cẩn thận trở thành công địch của giới tu hành.

- Không có khả năng... Không có khả năng... Băng Tâm Tuyết Phách ngay cả Tông Sư cũng không chịu được, tại sao ngươi lại... không có việc gì.

Mã An nằm ở bên tường, lúc này mái tóc trắng xám, khuôn mặt khô gầy, mồm mép trắng bệch, cả người kinh hoảng bất an.

Tổ An tự nhiên không có thì giờ nói lý với hắn:

- Mã đại nhân không nghĩ tới nhanh như vậy thì phong thủy luân chuyển nha, hiện tại là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta, nói đi, chủ tử sau lưng ngươi đến cùng là ai?

Mã An đắng chát cười lạnh:

- Thường đi ở bờ sông, đâu có đạo lý không ướt giày, ta sớm đã nghĩ đến có một ngày sẽ chết ở trong tay Kim bài sứ giả, chỉ không nghĩ tới lại ở trong tay ngươi. Bất quá muốn từ trong miệng ta tìm hiểu tin tức, khuyên ngươi không nên si tâm vọng tưởng.

- Thật sao, trong đại lao của Tú Y Sứ Giả, bao nhiêu xương cứng đi vào, còn chưa thấy qua sẽ không mở miệng.

Tổ An cười lạnh nói.

Mã An lạnh nhạt nói:

- Lúc trước ta quyết định ra tay với Kim bài sứ giả, thì minh bạch sớm muộn có một ngày như thế, cho nên đã sớm hạ cấm chế trong thân thể, một khi nghiêm hình tra tấn đến cực hạn nào đó, ta sẽ tự đoạn tâm mạch triệt để giải thoát, đừng hoài nghi viện phán như ta không làm được việc này.

Bình Luận (0)
Comment