Xem ra trận pháp phòng ngự trong nhà quá thấp, không ngăn được cao thủ chân chính. Hi vọng Tạ Đạo Uẩn ở trong học viện học thành Phù Văn Sư lợi hại, sau đó thay trận pháp cho mình.
- Tổ đại nhân không cần khẩn trương, ta chỉ muốn cùng ngươi tâm sự mà thôi.
Mã An cười nói.
Tổ An nhìn ngọn nến chậm rãi thiêu đốt trên bàn, lạnh nhạt nói:
- Không mời mà tới, còn làm choáng người hầu trong nhà, thực không giống như đến nói chuyện phiếm nha.
- Yên tâm, những người kia ngủ một giấc dậy sẽ không sao.
Mã An nói.
- Chủ yếu là nội dung chúng ta nói chuyện phiếm chắc hẳn Tổ đại nhân cũng không muốn bị người khác nghe được.
- Mã đại nhân muốn trò chuyện cái gì?
Tổ An trầm giọng nói.
Mã An bắt chéo hai chân, trên dưới dò xét hắn:
- Tổ đại nhân trung khí mười phần, thân thể mạnh mẽ giống như con trâu, nhìn không giống như có tổn thương nha.
- Cái này không nhọc các hạ hao tâm tổn trí.
Tổ An dùng Ngọc Tông triệu hoán động vật ở phụ cận, xem xét bốn phía coi có người mai phục không.
- Ngươi không thừa nhận ta cũng đoán được, hôm nay ngươi ở Thái Y Viện lấy mấy loại dược liệu kia không có công hiệu trị thương.
Mã An tiếp tục nói.
- Ngược lại, chúng càng nhiều là dùng để luyện chế đan dược trợ giúp tu vi đột phá, không nghĩ tới Tổ đại nhân lại còn tinh thông luyện đan?
Tổ An không thèm phí lời với hắn:
- Ngươi đến cùng muốn nói gì?
Mã An cũng không để ý:
- Tổ đại nhân đã muốn luyện chế đan dược đột phá, chắc hẳn gần đây tu vi sắp đột phá, người trong kinh thành đều nghĩ trước đó Tổ đại nhân có thể thắng Tề Vương thế tử, đánh ngang Hàn Phượng Thu, là bởi vì trong bóng tối có cao thủ thần bí tương trợ, bất quá hôm nay ta mới hiểu được, cao thủ thần bí kia căn bản không tồn tại, hoặc nói cao thủ thần bí kia chính là ngươi, có phải không, Kim bài Thập Nhất đại nhân?
Tổ An giật mình, trầm giọng nói:
- Ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì, có phải Mã đại nhân ngươi bị chứng vọng tưởng hay không?
Đồng thời ánh mắt bắt đầu quan sát bốn phía, bắp thịt cả người lặng yên kéo căng, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Mã An cười:
- Thập Nhất đại nhân là chuẩn bị giết người diệt khẩu sao, cũng đúng, đối với Tú Y Sứ Giả các ngươi mà nói, có quyền lực chém trước tấu sau.
Thanh âm của Tổ An cũng lạnh xuống:
- Ngươi đến trong phòng ta chính là vì nói những thứ vô dụng này?
- Ta qua đương nhiên là vì xác nhận quan hệ giữa ngươi và Kim bài Thập Nhất.
Mã An nói.
- Mới đầu ta còn không quá chắc chắn, nhưng nhìn ngươi phản ứng, hiện tại đã xác định không thể nghi ngờ.
Tổ An hơi nheo mắt:
- Tựa hồ Mã đại nhân không có sợ hãi, chẳng lẽ không sợ ở chỗ này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Mặc dù đối phương là viện phán Thái Y Viện, nhưng Thái Y Viện không lấy tu vi tăng trưởng, nhìn nguyên khí ba động, bất quá chỉ là Lục phẩm sơ kỳ, hắn đã biết mình là Kim bài Thập Nhất, như vậy từ đâu tới lá gan độc thân tìm tới cửa?
- Thái Y Viện chúng ta xưa nay không thích chém chém giết giết, bởi vì cái gọi là y độc không phân biệt, chúng ta am hiểu cứu người, tự nhiên cũng am hiểu độc người.
Mã An nhìn ngọn nến trên bàn.
- Bây giờ có phải ngươi cảm thấy toàn thân vô lực, nguyên khí trong cơ thể trống rỗng hay không?
Tổ An biến sắc, vội vàng xông ra ngoài, kết quả bay một nửa, lại nặng nề từ trên không trung rơi xuống:
- Ngươi... Ngươi hạ độc, bỉ ổi!
Nhìn hắn kinh sợ, Mị Ly bí mật quan sát nhịn không được cảm thán, nếu không phải mình biết hắn đã bách độc bất xâm, còn thật bị phản ứng của hắn lừa gạt, gia hỏa này thật là diễn viên trời sinh.
Mã An tự nhiên không có khả năng biết tình hình thực tế, thấy phản ứng của hắn, trên mặt lộ ra ý cười:
- Đồng dạng đều là giết người, các ngươi dùng đao kiếm giết người, ta dùng độc giết người, làm sao lại bỉ ổi? Người lợi hại hơn động vật ở chỗ biết đầu óc.
Hắn vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ đầu mình, giọng mỉa mai lộ rõ trên mặt.
Tổ An "suy yếu" hỏi thăm:
- Đây là độc gì, tại sao lại lợi hại như vậy?
Nói đến chỗ đắc ý của mình, Mã An lập tức lên tinh thần, từ trong ngực móc ra một bình sứ đen nhánh:
- Loại độc này tên Băng Tâm Tuyết Phách, là ta trong một lần cửu tử nhất sinh lấy được, trúng độc này, cả người giống như ở trong băng tuyết ngập trời, thân thể hành động, nguyên khí vận chuyển, sau cùng thậm chí ngay cả tim và hồn phách đều sẽ bị đông cứng không cách nào di động.
- Cho dù là Tông Sư trúng độc này cũng rất có thể tánh mạng khó đảm bảo, chớ nói chút tu vi ấy của ngươi bây giờ.
Trên mặt Mã An lộ ra vẻ đau lòng, cẩn thận từng li từng tí bỏ bình sứ vào trong ngực.
- Chết ở dưới kỳ độc mà Tông Sư cũng không thể kháng cự, ngươi cũng coi như chết đúng chỗ.
Tổ An âm thầm kinh hãi, nghe hắn hình dung lợi hại như thế, cũng không biết Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh mang đến hiệu quả bách độc bất xâm khiêng nổi hay không.
Hắn lặng lẽ vận chuyển nguyên khí, xác thực cảm giác được có một chút khí tức âm lãnh xâm nhập toàn thân, có điều rất nhanh liền bị Hồng Mông chân khí tự động hoá giải, tổng thể không có dị thường quá lớn.
Lúc này hắn mới buông lỏng một hơi, sau đó thừa cơ hỏi:
- Ngươi ta không oán không cừu, vì sao lại hại ta như vậy?
- Không oán không cừu?
Nghe được cái từ này, biểu lộ của Mã An thoáng cái biến vặn vẹo.
- Hai mươi năm trước, đệ đệ ta chết ở trong tay một Kim bài Tú Y Sứ Giả, mỗi lần nhìn thấy Kim bài Tú Y Sứ Giả các ngươi, ta liền hận không thể trừ cho thống khoái, làm sao có thể tính toán không oán không cừu!
Đến từ Mã An, điểm nộ khí +444 +444 +444...