Thái Tử nói dễ nghe một chút là thuần phác, nói khó nghe chính là thiểu năng trí tuệ, để hắn tiến vào bí cảnh, dù cái gì cũng mặc kệ, hắn hơn phân nửa cũng không ra được, huống chi còn đi giết Hung thú Thất phẩm?
Tuy Thất phẩm không cao lắm, nhưng Thái Tử có thể đối phó sao? Thái Tử đi làm điểm tâm cho người ta còn tạm được.
Bích Linh Lung nói:
- Đây là chủ ý của các đại thần bên Tề Vương, chúng ta tự nhiên không chịu, có người nói Thái Tử là hoàng đế tương lai, không phải tướng quân xông pha chiến đấu, không cần phải đơn đả độc đấu, càng trọng yếu là năng lực quản lý, cho nên chúng ta đưa ra tổ kiến một đoàn đội do Thái Tử chỉ huy đi hoàn thành nhiệm vụ.
- Các ngươi cũng thông minh.
Tổ An nhịn không được cười.
- Bất quá bên Tề Vương chắc chắn sẽ không đồng ý, bằng không do các cao thủ đỉnh phong bảo hộ, Thái Tử tự nhiên có thể nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ.
Bích Linh Lung ân một tiếng:
- Không sai, bên kia cũng nói như thế, cảm thấy như vậy mất đi ý nghĩa khảo nghiệm năng lực của Thái Tử. Cho nên hai bên khẩu chiến, cuối cùng đạt thành thỏa hiệp, bên Tề Vương đồng ý Thái Tử dẫn người của hắn vào, nhưng nhất định phải hạn chế tu vi, nhất định phải Thất phẩm trở xuống, hơn nữa không thể là Tú Y Sứ Giả hoặc quân nhân trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, hiểu trận pháp phối hợp.
Tổ An âm thầm gật đầu:
- Như vậy cũng tính toán hợp lý.
Phải biết đẳng cấp của Hung thú và người tu hành không thể tính ngang bằng, Hung thú Thất phẩm so lợi hại hơn nhân loại Thất phẩm nhiều.
Tu vi bên Thái Tử không thể vượt qua Thất phẩm, bất quá thắng ở người nhiều, thời điểm tuyển người khẳng định đều sẽ rất chú ý, như vậy liên hợp lại săn giết Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao tuy nguy hiểm, nhưng cũng ở trong phạm vi khống chế.
Khó trách Thái Tử nhất mạch sẽ đồng ý điều kiện này.
- Tề Vương sẽ hảo tâm như vậy?
Tổ An nhịn không được hỏi, lần khảo hạch này quan hệ trọng đại, một khi Thái Tử thành công thông qua khảo hạch, như vậy về sau Tề Vương nhất mạch lại muốn nghi vấn năng lực của hắn sẽ chân đứng không vững.
Mặc kệ từ phương diện nào nhìn, Tề Vương nhất mạch đều sẽ không dễ dàng đồng ý khảo hạch mặt ngoài coi như công bằng này.
- Chúng ta cũng cảm thấy bọn họ khẳng định sẽ ở trong bí cảnh động tay, thế nhưng nghĩ mãi mà không rõ bọn họ sẽ động như thế nào.
Bích Linh Lung nhíu mày.
- Lần này mở ra bí cảnh do Tế Tửu đại nhân chủ trì, sẽ chỉ dựa theo ước định thả người chúng ta đi vào, hơn nữa hoàng thượng cũng nhìn chằm chằm, người Tề Vương còn không vào được, bọn họ đến cùng làm sao động tay?
Tổ An nhịn không được hỏi:
- Tế Tửu có thể ở trong bóng tối cấu kết với Tề Vương không?
Bích Linh Lung lắc đầu:
- Sẽ không, ngươi đến kinh thành không lâu, không biết Tế Tửu địa vị siêu phàm, hắn căn bản không cần đầu nhập vào phương nào, đã có thể bình khởi bình tọa với hoàng thượng, Tề Vương, cần gì phải bốc lên phong hiểm. Hơn nữa hoàng thượng cũng tin tưởng Tế Tửu, hắn sẽ không nhìn lầm người.
Tổ An nghĩ thầm ngay cả lão hồ ly đa nghi kia cũng tin tưởng Tế Tửu, xem ra lập trường của hắn xác thực không cần hoài nghi:
- Nhưng lần khảo hạch này Tề Vương tuyệt đối sẽ không ngồi im mặc kệ.
- Không sai.
Bích Linh Lung nhìn Tổ An.
- Cho nên ta chỉ có thể mang mấy người đáng tin vào, mà ngươi... là nhân tuyển tốt nhất.
- Ta?
Tổ An không kịp cảm khái đối phương tín nhiệm hắn.
- Nhưng hiện tại tu vi của ta không phải Thất phẩm, chỉ sợ không cách nào tiến vào bí cảnh.
Bích Linh Lung cắn môi:
- Này xác thực hơi phiền toái, nhưng ngươi cũng chỉ trên dưới Thất phẩm, vượt qua không tính nhiều, ta sẽ nghĩ chút biện pháp xem có thể nhét ngươi vào hay không.
Tổ An nghĩ thầm hiện tại ta vượt qua hơi nhiều, chỉ sợ ngươi không nhét vào lọt, ân, nhét vào ngươi thì được.
Bỗng nhiên Bích Linh Lung ngẩng đầu, đôi mắt đẹp sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn:
- Ngươi có nguyện ý giúp ta không?
Tổ An mỉm cười:
- Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.
Được hắn trả lời khẳng định, Bích Linh Lung nở nụ cười xinh đẹp, quét qua lo lắng và mù mịt trước đó, cả gian phòng giống như muôn hoa đua nở.
Dù Tổ An nhìn quen các loại giai nhân tuyệt sắc, giờ phút này cũng ngẩn người.
Chú ý tới ánh mắt của hắn, gương mặt của Thái Tử Phi ửng đỏ, nhưng không có mở miệng quát lớn gì, trong phòng rơi vào trong bầu không khí mập mờ.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của thị nữ Dung Mạc:
- Thái Tử Phi, hoàng thượng triệu kiến Tổ... Tổ đại nhân.
Lúc này Bích Linh Lung mới hồi phục tinh thần lại, có chút mất tự nhiên nghiêng thân thể, tránh đi ánh mắt của hắn:
- Hoàng thượng tìm ngươi, ngươi mau đi đi.
- Được.
Tổ An đứng dậy muốn ly khai.
- Đúng rồi, vì sao hoàng thượng ba ngày hai lần đều tìm ngươi.
Bích Linh Lung có chút hiếu kỳ.
- Khả năng ta rất được hoan nghênh.
Tổ An cười cười, sau đó biến mất ở ngoài cửa.
- Gia hỏa này thật không biết xấu hổ.
Dung Mạc đi tới bên người Bích Linh Lung, có chút bất mãn nói.
Bích Linh Lung không có trả lời nàng, ngược lại rơi vào trầm tư, lấy nàng lý giải hoàng thượng, không có đạo lý thường thường triệu kiến quan viên như hắn.
Lúc này Dung Mạc tiếp tục nói:
- Nương nương, ngươi thật tuyển hắn đi cùng ngươi, ta cũng có thể nha, luận tu vi cũng không kém hắn.
- Nhưng ngươi đã Thất phẩm, vượt qua hạn chế tiến vào bí cảnh.
- Hắn không phải cũng vượt qua Thất phẩm sao.
- Cái kia không giống.
- Có cái gì không giống.
- Tỉ như... Hắn là nam nhân?
- ...
Lại nói Tổ An đi tới ngự thư phòng, Ôn công công nháy mắt, trong lòng hắn không khỏi run lên, xem ra hôm nay tính khí của Hoàng Đế không tốt lắm.