Bạch phi nhất thời gấp, đang vắt hết óc suy nghĩ làm sao thoát khỏi, ai biết Tổ An lại trực tiếp buông tay.
Nàng không khỏi sững sờ, nhanh chóng từ trong ngực hắn đứng dậy, sau đó có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm đối phương.
Tổ An cười cười, vốn chỉ trêu chọc nàng, thấy đã được tình báo mình muốn, tự nhiên không dây dưa nữa:
- Vừa rồi chỉ là nhất thời cấp bách, nếu có chỗ đắc tội, mong nương nương bỏ qua, trước dỗ hài tử đi.
Bạch phi hừ một tiếng:
- Ngươi không phải người tốt.
Dù nói như vậy, nhưng trong nội tâm lại không tự chủ được dâng lên một tia hảo cảm.
Tuy gia hỏa này động chân động tay, nhưng cuối cùng vẫn không có làm gì nàng.
Cho nên nói mới đầu ấn tượng thấp đến đáy cốc, đằng sau sự tình hắn làm ngược lại sẽ càng dễ tiếp nhận.
Tổ An cũng không biện giải:
- Cũng vậy, nương nương lừa ta thật khổ.
Bạch phi êm ái dỗ hài tử, trong miệng ngâm nga bài ca dao, thanh âm dễ nghe êm tai rất nhanh để nó bình tĩnh lại, ngừng khóc, sau đó cười khanh khách.
Tổ An ở một bên nhìn nàng, lúc này nàng tràn đầy quang huy mẫu tính, cả người ôn nhu, để cho bất luận tâm tình xao động gì cũng bình tĩnh trở lại.
Bạch phi bỏ hài tử vào nôi khẽ đung đưa, lúc này mới đáp:
- Cái gì gọi là lừa gạt, ngươi lại không hỏi qua những thứ này.
Tổ An:
- ...
Hắn không muốn chơi văn tự với đối phương, truy vấn:
- Hoàng Đế biết quan hệ giữa ngươi và Vân Gian Nguyệt không?
- Hoàng thượng lợi hại hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, hắn biết tất cả mọi chuyện, chỉ là chưa hẳn sẽ nói cho ngươi biết mà thôi.
Bạch phi nói một cách đầy ý vị sâu xa.
Tổ An âm thầm cười lạnh, không cần thiết quá mức thần thoại gia hỏa kia, chí ít sự tình mình chơi Hoàng Hậu hắn không biết.
Hắn có thể mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng không giấu giếm được hệ thống.
- Hắn đã biết thân phận của ngươi, tại sao lại bỏ mặc ngươi, còn để ngươi sống thoải mái như thế?
Tổ An hiếu kỳ hỏi.
Ánh mắt Bạch phi nhìn về phía hài tử:
- Ngươi cứ nói đi?
Trong lòng Tổ An hơi động:
- Hắn quả nhiên không phải Hoàng Thái Tôn, mà là hoàng tử!
Bạch phi cười cười, cũng không nói gì, chỉ ngồi xổm ở bên cạnh nôi, ôn nhu vuốt ve trẻ sơ sinh:
- Ta chỉ muốn nó bình an lớn lên, Hoàng Đế cũng tốt, Thánh Giáo cũng được, đều không có quan hệ gì tới ta.
Tổ An cau mày, lượn vòng ở trong thế lực khắp nơi, nàng muốn yên ổn, làm sao có thể?
- Vì sao hoàng thượng để ngươi thành Trắc phi của Thái Tử, để nhi tử biến thành cháu trai?
Tổ An hỏi.
Giờ phút này hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Bích Linh Lung căm thù nàng như vậy, bởi vì cùng Thái Tử sinh sống lâu như thế, tự nhiên biết ngu ngốc kia không có năng lực tạo ra hài tử, nữ nhân và đứa nhỏ này đến cùng là chuyện gì xảy ra, nàng rõ rành rành.
Nàng lo lắng đứa nhỏ này sẽ nguy hiểm đến địa vị của Thái Tử, nhưng lại cần thân phận Hoàng Thái Tôn, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cần trừ Bạch phi, là có thể song toàn mỹ.
Còn Bạch phi, chắc hẳn cũng nghĩ như vậy, khó trách trước đó sẽ thiết lập ván cục xém chút hố chết Thái Tử Phi.
Bạch phi lắc đầu:
- Ta cũng không rõ ràng, nhưng nghĩ hoàng thượng tự có suy tính của hắn. Sự tình hắn quyết định, ta không dám hỏi nhiều.
Tổ An rơi vào trầm tư, trong đầu hiện ra các loại khả năng, đáng tiếc thủy chung nghĩ mãi mà không rõ.
Lúc này Bạch phi từ bên hông lấy ra một cái túi thơm:
- Đây chính là đồ vật ngươi cần, đeo nó lên có thể che lại khí tức, để nguyên khí ba động không cao hơn Lục phẩm.
Tổ An nhận lấy, đây là một cái túi thơm khá tinh xảo, tính chất giống như tơ không phải tơ, giống như lụa không phải lụa, bề mặt còn thêu đóa hoa tinh xảo.
- Thứ này là của ngươi?
Tổ An giật mình.
- Lúc trước hoàng thượng ban cho ta, có thể giúp ta che giấu tu vi.
Bạch phi đáp.
- Đồ vật đã đưa ngươi, ta muốn cho hài tử bú, Tổ đại nhân không đến mức muốn lưu lại quan sát đó chứ.
Tổ An vô ý thức nhìn bộ ngực trĩu nặng của nàng, không khỏi đỏ mặt, vội vàng dời mắt:
- Trong cung không phải có vú em sao, vì sao cần nương nương tự cho ăn?
- Bởi vì căng sữa khó chịu.
Khuôn mặt của Bạch phi ửng đỏ, cười như không cười nhìn hắn.
- Tổ đại nhân muốn cùng ta thảo luận những đề tài này?
Tổ An cuối cùng chịu không được, vội vàng cầm túi thơm cáo lui.
Bạch phi ôm hài tử lên, nhìn thân ảnh hắn chật vật biến mất ở phía xa, không khỏi cười khúc khích, sau đó nhẹ giọng nói:
- Bảo bảo, sau này ngươi lớn lên, nhất định phải cẩn thận nữ nhân, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết gạt người.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trước đại khảo một ngày, Bích Linh Lung triệu Tổ An vào Đông Cung, sau đó yên tĩnh nhìn hắn không nói.
Tuy cùng mỹ thiếu nữ đối mặt là một loại hưởng thụ, nhưng vẫn không nhịn được hiếu kỳ:
- Vì sao Thái Tử Phi nhìn ta như vậy?
Bích Linh Lung nhếch miệng, cuối cùng sâu kín nói:
- Ta có thể tin tưởng ngươi không?
Tổ An sững sờ:
- Vì sao hỏi như vậy?
Bích Linh Lung nói:
- Lần này ta chỉ có thể tranh thủ một danh ngạch tu vi cao hơn tiến vào bí cảnh, trong gia tộc có nhân tuyển khác, là ta lực bài chúng nghị tuyển ngươi, nhưng ta cũng tâm thần bất định, không biết có nên tin tưởng ngươi hay không.
Một là không xác định thực lực của hắn đủ trấn áp toàn trường hay không, hai là không xác định hắn có thể toàn tâm toàn ý trợ giúp mình hay không.
Ngày bình thường nàng nói chuyện đều tận lực mang theo uy nghiêm, lúc này lại yếu đuối chưa từng có, Tổ An biết lần này Thái Tử đại khảo không chỉ quan hệ đến vận mệnh của nàng, còn quan hệ tới gia tộc vinh nhục, cho nên mới lo được lo mất.