Xem ra bởi vì muốn cử hành Thái Tử đại khảo, cho nên mở ra sớm một năm.
Bất quá như vậy sẽ không xảy ra vấn đề chứ?
Phải biết bí cảnh giống như một số vết nứt không gian, kết nối một vài thế giới độc lập, một khi có sơ xuất, bọn họ vĩnh viễn sẽ không về được.
Bất quá Tổ An thấy bên học viện không hề lo lắng, hơn nữa nếu có vấn đề, Hoàng Đế sẽ không ngồi yên không để ý đến, xem ra hơn phân nửa sẽ không có vấn đề...
Rất nhanh, một cánh cổng ánh sáng giống như trùng động xuất hiện ở trước mặt, Bích Linh Lung phất tay, do Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn mang theo một số thị vệ Đông Cung đi vào điều tra tình huống trước.
Đám người Triệu Hi cũng phất tay, điều động thủ hạ theo sau chiếu ứng.
Cách không bao lâu, bên trong truyền đến thanh âm của đám người Phác Đoạn Điêu:
- Hết thảy bình thường.
Lúc này Bích Linh Lung mới gật đầu, tỏ ý thị vệ vịn Thái Tử đi vào trong.
Đám người huynh đệ Cố thị thấy thế vội vàng tiến đến bên người Bích Linh Lung, bộ dáng muốn bảo vệ nàng.
Đám người Triệu Hi, Mạnh Phàn thì tới gần Thái Tử, trong này trọng yếu nhất là hai người bọn họ, tự nhiên phải bảo vệ bọn hắn an toàn.
Nhìn thấy đám người chen tới chen lui đi xum xoe, Tổ An cười cười, căn bản lười tiếp cận, hắn dự định lưu ở phía sau đoạn hậu.
Ai biết lúc này Bích Linh Lung quay đầu vẫy tay:
- Sao Tổ đại nhân ngươi còn không qua đây, an nguy của ta và Thái Tử còn trông cậy vào ngươi nha?
Xung quanh vốn còn giằng co đều ước ao ghen tị, sao Thái Tử Phi lại tín nhiệm gia hỏa này như thế?
Chẳng lẽ bởi vì hắn giống tiểu bạch kiểm?
Sở đại tiểu thư như thế, Thái Tử Phi cũng như thế, hừ, nữ nhân đều ngu xuẩn như thế!
Nhìn hệ thống không ngừng thu được điểm nộ khí, Tổ An cười khổ không thôi, nữ nhân này là muốn đặt hắn ở trên lửa nướng sao.
Có điều hắn cũng lý giải ý nghĩ của đối phương, bây giờ trong bí cảnh không biết có nguy hiểm gì, mấu chốt là không biết thủ đoạn của Tề Vương là cái gì, cho nên mỗi một bước đều phải cẩn thận, như vậy nàng sẽ lựa chọn người tín nhiệm nhất ở bên cạnh mới có cảm giác an toàn.
Nhìn bọn họ tiến vào bí cảnh, nơi xa sắc mặt của Sở Ấu Chiêu cổ quái:
- Thái Tử Phi sẽ không có ý tứ với tỷ phu của ta chứ?
- Không đến mức a.
Mộ Dung Thanh Hà giật mình, vội vàng tỏ ý nàng đổi thành truyền âm.
- Trước đó Thái Tử Phi và Tổ đại ca phát sinh tin đồn, nếu quả thật có cái gì, nàng cần phải tránh hiềm nghi mới phải, như vậy ngược lại chứng minh nàng không thẹn với lương tâm. Lại nói, người ta đường đường là Thái Tử Phi, chỉ có ngươi cả ngày nghĩ tỷ phu thành bánh trái thơm ngon, cảm giác ai cũng muốn cướp hắn.
Sở Ấu Chiêu nhất thời buồn bực:
- Chẳng lẽ tỷ phu của ta không tốt, không có mị lực?
- Tổ đại ca rất tốt nha.
Mộ Dung Thanh Hà lặng lẽ liếc nhìn Sở Ấu Chiêu, nhìn hắn môi hồng răng trắng, khuôn mặt không khỏi đỏ, ở trong lòng âm thầm bổ sung một câu, trong lòng ta ngươi tốt nhất.
Lại nói sau khi đám người Tổ An tiến vào bí cảnh, những người này đều là tinh anh do các gia tộc tuyển chọn tỉ mỉ, trước kia từng có kinh nghiệm tiến vào bí cảnh khác, cho nên sau khi đi vào, từng cái phân công sáng tỏ, rất nhanh hình thành một đội hình nghiêm cẩn.
Một số thám báo được tuyển chọn trước nhanh chóng phân tán đến bốn phương tám hướng dò đường và báo động, sau đó bên ngoài thêm một vòng võ sĩ, trung gian là Phác Đoạn Điêu cầm đầu thị vệ Đông Cung, trong cùng là Thái Tử, Thái Tử Phi và với đám người Tổ An.
Đoàn người sớm đã làm tốt công tác tình báo, rất nhanh đã đến Bích Thủy Hàn Đàm, nơi này là chỗ ở của Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao.
Mọi người cực kỳ khẩn trương, trận địa sẵn sàng đón quân địch, đáng tiếc mặc kệ bọn hắn ném mồi như thế nào, trong Bích Thủy Hàn Đàm từ đầu đến cuối không có động tĩnh.
Mọi người thi triển nguyên tố công kích vào trong Bích Thủy Hàn Đàm, nỗ lực dùng cái này chọc giận đối phương.
Đáng tiếc mặt nước vẫn bình tĩnh không gì sánh được.
Sau cùng thậm chí phái tử sĩ xuống nước tìm, đáng tiếc vẫn không có bóng dáng của Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao.
- Đồ chơi kia xác thực không ở nơi này, bên trong không có khí tức của nó lưu lại.
Tổ An ngồi xổm ở bên bờ hàn đàm, sau một lúc lâu mới thu tay.
Vừa rồi hắn nỗ lực dùng Ngọc Tông triệu hoán cá nhỏ trong hàn đàm xem xét, đáng tiếc bên trong không có một con cá, may mắn hắn còn có kỹ năng Lam Phù, có lực tương tác cực mạnh với Thủy nguyên tố, cảm thụ Thủy nguyên tố trong hàn đàm ba động, phán đoán ra bên trong không có Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao.
Mạnh Phàn âm thầm lẩm bẩm:
- Giả vờ giả vịt, tử sĩ đã xuống điều tra, còn cần ngươi nói nó không ở chỗ này.
Tổ An cười cười, cũng không biện giải.
- Vậy làm sao bây giờ.
Bích Linh Lung nhíu mày, lần này nhiệm vụ của Thái Tử là săn giết Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, kết quả bây giờ ngay cả mục tiêu cũng không có, chẳng phải ý nghĩa đại khảo đã định trước thất bại?
- Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao đã không ở nơi này, không bằng quay về báo cáo tình huống cho Hoàng Thượng, sau đó thay khảo đề khác.
Tổ An nghĩ đến lúc gần đi Khương La Phu cảnh cáo, còn có trên địa đồ đánh dấu các khu vực nguy hiểm, cùng với không biết Tề Vương có âm mưu gì, trong lòng của hắn luôn có loại cảm giác bất an.
Lời vừa nói ra, người khác lập tức phản bác:
- Nói đùa cái gì, chúng ta nhiều người như vậy vừa xuất chinh đã thất bại tan tác quay về, mặt mũi đặt chỗ nào.
- Đúng vậy, bây giờ đi về tính là gì, thất bại? Ta gánh không nổi mặt mũi này.
- Ngươi sợ thì tự mình đi về trước đi.