Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1450 - Chương 1450: Khủng Hoảng (2)

Chương 1450: Khủng hoảng (2) Chương 1450: Khủng hoảng (2)

Nhìn hắn sắc mặt như thường kiểm tra thi thể, Tổ An âm thầm kinh ngạc, những tử đệ thế gia này cũng không phải hoàn toàn là bao cỏ nha, khó trách có thể được các nhà tuyển ra tham gia nhiệm vụ trọng yếu như vậy, từng cái vẫn có chút tài năng.

- Càng làm cho ta để ý là tại sao thi thể của hắn lại xuất hiện ở đây, hôm qua hắn đi phương hướng ngược lại, theo lý thuyết tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở trước chúng ta.

Triệu Hi hỏi ra nghi hoặc của đám người Tổ An.

- Có phải gặp quỷ nhảy tường, hắn tưởng đi ra ngoài, nhưng lại mất phương hướng không?

Bùi Hữu phân tích.

- Không có khả năng.

Huynh đệ Cố thị trăm miệng một lời nói.

- Hắn là thám báo được Bích gia tỉ mỉ tuyển chọn ra, có lẽ tu vi không phải tốt nhất, nhưng kinh nghiệm trinh sát cực kỳ phong phú, là người sống sót trên vô số chiến trường, làm sao có thể mất phương hướng?

- Không sai, chúng ta một đường đi tới cũng không có nhìn thấy loại địa hình mê cung gì.

Triệu Hi gật đầu nói.

- Có phải Hung thú không, ta nghe nói có một loại Đồ Phu Điểu, rất thích treo con mồi lên nhánh cây.

Liễu Hiển nói, tuy tu vi của hắn bình thường, nhưng các loại tạp thư lại xem không ít.

Mạnh Phàn lắc đầu:

- Không có khả năng, nếu là Đồ Phu Điểu, trên người hắn phải có dấu vết lợi trảo đâm xuyên, hoặc vết mỏ nhọn mổ, chỉ là tuy vết thương trên người hắn không ít, nhưng không có dấu vết tương tự, ngoài ra ta phát hiện trên người hắn tựa hồ không có vết thương trí mạng.

- Không có thương tổn trí mạng, vậy hắn chết như thế nào?

- Chẳng lẽ là quỷ?

...

Đám người nhất thời kêu lên, cảm thấy sau lưng ứa ra hàn khí.

Lúc này âm thanh của Tổ An vang lên:

- Không phải không có vết thương trí mạng, mà là vết thương trí mạng bị giấu đi. Hắn hẳn là bị người đánh gãy tâm mạch, sau đó cắm nhánh cây vào, chính là vì che giấu thương thế ở lồng ngực, những vết thương khác chỉ là chướng nhãn pháp.

Làm Tú Y Sứ Giả lâu như vậy, năng lực xử án cơ bản vẫn phải có.

Mạnh Phàn giật mình, vội vàng đi kiểm tra:

- Không sai, tâm mạch bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, xem ra hẳn là bị người nhất kích trí mệnh.

Những người khác vốn có chút bội phục Tổ An không giống như bao cỏ, nghe được câu này thì kinh hãi:

- Nhất kích trí mệnh?

Bích Linh Lung trầm giọng nói:

- Bích Xương là Ngũ phẩm, tính tình cơ cảnh, lại am hiểu thuật ẩn nặc bảo mệnh, có thể nhất kích trí mệnh hắn, tu vi của hung thủ chí ít cao hơn hắn một đại cảnh giới.

Bởi vì người báo tin rất trọng yếu, cho nên hôm qua nàng cố ý chọn Bích Xương, không nghĩ tới sẽ là kết cục như vậy.

- A?

Nghe Thái Tử Phi phân tích, sắc mặt mọi người cực kỳ cổ quái, lần này trong đội ngũ, tu vi vượt qua Lục phẩm không nhiều, chẳng phải hung thủ ngay ở trong những người này.

Bích Linh Lung nhạy bén phát giác được bầu không khí giữa sân biến hóa, nói tiếp:

- Mọi người không cần suy nghĩ lung tung, hung thủ rất có thể là người ngoài.

- Thế nhưng căn cứ tình báo, trong bí cảnh không có dân bản địa, hơn nữa có đám người Bích đại nhân nhìn chằm chằm, không có khả năng để người khác đi vào.

Triệu Hi nói.

Bích Linh Lung nói:

- Trước khi không có chứng cứ, chúng ta không nên nghi thần nghi quỷ, miễn cho rơi vào nội chiến.

Bùi Hữu hỏi:

- Vậy bây giờ chúng ta có cần phái người trở về thông báo tình huống không? Ta luôn cảm thấy có chút không đúng.

Bích Linh Lung liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía Tổ An:

- Tổ đại nhân, ngươi cảm thấy thế nào?

Tổ An biết hàm nghĩa trong ánh mắt của nàng, nàng một mực hoài nghi động cơ của Bùi gia, tối hôm qua còn bảo mình chú ý Bùi Hữu, nên đáp:

- Đối phương cố ý treo thi thể ở đây, chính là muốn chúng ta khủng hoảng; hơn nữa nhìn thế cục hiện tại, trừ khi tất cả chúng ta trở về, nhưng cái này ý nghĩa nhiệm vụ thất bại, còn tiếp tục phái thám tử trở về báo tin, thì không khác gì để người núp trong bóng tối tiêu diệt từng bộ phận, dần dần tiêu hao thực lực của chúng ta.

- Nhưng vạn nhất chúng ta không truyền tin tức ra ngoài, cuối cùng ở chỗ này xảy ra chuyện, người bên ngoài sẽ không biết tình huống cụ thể.

Bùi Hữu cau mày nói.

Tổ An nói:

- Không cần lo lắng, đối phương cố ý lựa chọn chế tạo khủng hoảng để phân liệt chúng ta, thì chứng minh thực lực của hắn còn chưa đủ chính diện ứng đối, cho nên mới kiếm xuất nhập đề, về sau chỉ cần chúng ta cẩn thận chút là được.

Nghe hắn phân tích, đám người rối loạn dần dần an định lại.

Sau đó mọi người tiếp tục lên đường, bất quá hôm nay mọi người không còn hào hứng như hôm qua, từng cái sắc mặt ngưng trọng.

May mắn tiếp xuống hai ngày, đều không có chuyện gì phát sinh, mọi người mới dần dần buông lỏng.

Bất quá thần sắc của Tổ An lại ngưng trọng, bởi vì lúc này đã tiến vào sâu trong núi lớn, cách khu vực màu đỏ nguy hiểm trên bản đồ càng ngày càng gần.

Sau đó hắn bắt đầu cải biến lộ tuyến, tận lực lách qua những khu vực màu đỏ kia.

Nhưng bởi vì đi đường vòng, dẫn đến khoảng cách vốn nửa ngày có thể đến, cuối cùng phải bỏ ra hai ba ngày, những công tử ca này làm sao chịu được khổ.

Tiếng oán than dậy đất, không ít người tìm Thái Tử và Thái Tử Phi cáo trạng.

Triệu Hi bất mãn:

- Thái Tử Phi, Tổ An không khỏi quá chuyện bé xé ra to?

- Đúng vậy, hắn luôn miệng nói nơi này nguy hiểm, một đường đi lên chỗ nào đụng phải nguy hiểm gì?

Cố Hư thêm dầu nói.

- Tiếp tục quay tới quay lui như vậy, lúc nào chúng ta mới có thể tìm được Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, lúc nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Mạnh Phàn lầu bầu.

- Ai, thật hoài niệm ôn hương nhuyễn ngọc ở kinh thành, mỗi ngày ngủ lều vải, lưng ta sắp chai rồi.

Liễu Hiển vừa nói vừa xoa vai mình.

Bình Luận (0)
Comment