Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1451 - Chương 1451: Khu Trục

Chương 1451: Khu trục Chương 1451: Khu trục

...

- Được rồi, mọi người phải tin tưởng Tổ đại nhân, chính bởi vì hắn dẫn đường, chúng ta mới không có gặp phải nguy hiểm.

Bích Linh Lung trấn an mọi người.

Có điều rất nhanh sự tình xuất hiện biến hóa, bởi vì mấy thám báo đi ra ngoài dò đường biến mất!

- Biến mất?

Nghe được cái từ này, Bích Linh Lung cực kỳ ngoài ý muốn.

- Cái gì gọi là biến mất.

- Là biến mất a.

Phác Đoạn Điêu đáp.

- Ra ngoài thật lâu không trở về, liên lạc không được, đồng thời cũng tìm không thấy thi thể.

Bích Linh Lung và Tổ An liếc nhau, đều nhìn ra vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.

Một đám người ra ngoài điều tra, đáng tiếc tra không ra bất kỳ manh mối hữu dụng.

Bởi vì tìm kiếm Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao quan trọng, sự kiện này chỉ có thể tạm thời gác lại, chỉ bất quá trong lòng mọi người đều bịt kín một tầng bóng ma.

Bích Linh Lung lệnh về sau tất cả mọi người ra vào đều phải cùng đồng bạn chung một chỗ, miễn cho bị sát thủ đánh lén.

Bất quá mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày đều có thám báo biến mất, có đôi khi hai người, có đôi khi ba người.

Các đệ tử thế gia hoảng sợ không chịu nổi, ngày thứ ba mọi người rốt cục chịu không được, tập hợp thương nghị việc này.

- Bây giờ chúng ta ngay cả địch nhân là người nào cũng không biết!

Liễu Hiển cảm thấy mình sắp điên, mỗi ngày trong kinh thành có nha hoàn xinh đẹp phục thị, còn thường xuyên có thể dạo chơi thanh lâu hưởng thụ các hoa khôi dùng miệng thôi tiêu không tốt sao, thật sự là bị ma quỷ ám ảnh mới tham gia sự tình lần này.

Đây là mạ vàng sao?

Hiện tại hắn ngay cả đi tiểu đi ị cũng phải gọi biểu đệ đi cùng, phải biết Bích Xương trước đó bị đâm chết, còn có thám báo những ngày này mất tích, rất nhiều người tu vi còn cao hơn hắn mấy phần.

Cho nên hắn cả ngày thần kinh kéo căng, luôn cảm thấy cái kế tiếp sẽ đến phiên hắn.

- Có phải là Hung thú hay không?

Cao Anh phân tích.

- Sự tình những ngày này khác Bích Xương lần trước, những thám báo kia đều mất tích, có thể bị một loại Hung thú giỏi về ẩn núp nào đó bắt đi không, sau đó xem như thực vật ăn hết, chúng ta mới không tìm thấy bọn họ?

Nghe đến đó, Liễu Hiển càng lạnh lẽo:

- Nghĩ đến có khả năng bị Hung thú ăn hết, tiêu hóa thành một đống cứt, toàn thân ta đã rùng mình.

Cách đó không xa, những thám báo còn lại từng cái trợn mắt nhìn, bởi vì cái gọi là thỏ chết cáo buồn, đồng bạn dữ nhiều lành ít, kết quả gia hỏa kia còn dùng loại từ này để hình dung.

Cao Anh không còn gì để nói, biểu huynh này của mình thật sự là không hợp thói thường, một bụng bao cỏ nhưng lại thích phát biểu loạn.

Bất quá câu nệ ở thân phận, hắn là cháu ngoại Liễu gia cũng không tiện nói gì.

- Không thể nào là Hung thú.

Cố Hành phân tích nói.

- Nếu như là Hung thú, thì làm sao cũng sẽ lưu lại vết máu, thậm chí ăn thừa xương cốt… tuyệt đối không có khả năng một chút đồ vật cũng không có.

Lúc này Bùi Hữu lạnh giọng nói:

- Cho nên hung thủ nhất định là người, hơn nữa còn ở trong chúng ta! Phải biết bây giờ toàn bộ bí cảnh chỉ có chúng ta, đây là sự tình rất dễ dàng phán đoạn. Tuy mọi người không nói, nhưng chỉ sợ trong lòng sớm đã có ý nghĩ tương tự. Trước đó lo lắng sẽ ảnh hưởng sĩ khí, bất quá bây giờ không thể không nói.

Bích Linh Lung nhíu mày:

- Hung thủ kia đến cùng là ai, Bùi công tử có kiến giải gì không?

- Thực muốn phán đoán hung thủ là ai rất đơn giản.

Bùi Hữu nói đến đây cố ý dừng lại, sau đó ánh mắt liếc nhìn toàn trường một vòng.

Nghe hắn nói như vậy, mọi người vội vàng dựng lỗ tai, chờ đoạn dưới.

Triệu Hi không kiên nhẫn nói:

- Muốn nói thì nói nhanh chút, ngươi chừng nào thì biến thành giống như Mạnh Phàn, ỉa chỉ ỉa một nửa thế?

Mạnh Phàn giận dữ:

- Họ Triệu, ngươi có ý gì!

Triệu Hi hừ một tiếng, trực tiếp quay đầu không để ý tới hắn.

Bùi Hữu cũng nổi da gà, thật lâu mới thở ra hơi, trừng Triệu Hi một cái, rồi mới lên tiếng:

- Rất đơn giản, bởi vì từ khi Bích Xương xảy ra chuyện, Thái Tử Phi yêu cầu tất cả chúng ta kết bạn mà đi, Thái Tử Phi bản ý là để cho chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau, nhưng lại lên một tác dụng không tưởng tượng nổi, đó chính là chúng ta đều có chứng minh không ở tại chỗ, tuyệt đối không có khả năng vụng trộm hất ra đồng bạn đi giết người.

- Mà toàn bộ đội ngũ, đơn độc hành động trừ Thái Tử, Thái Tử Phi, thì chỉ có Tổ đại nhân.

Nói tới chỗ này, hắn không có nói tiếp, nhưng tất cả mọi người minh bạch ý tứ.

Thái Tử và Thái Tử Phi tự nhiên không thể nào là hung thủ, như vậy chỉ còn lại Tổ An.

Thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, Tổ An khẽ cười một tiếng:

- Ngươi hoài nghi ta?

Bùi Hữu lạnh nhạt nói:

- Ta chỉ hợp lý phỏng đoán mà thôi.

Sắc mặt Bích Linh Lung thay đổi mấy lần, nhìn về phía Tổ An, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng, lo nghĩ, sợ hãi...

Người khác càng ăn ý cùng Tổ An kéo ra giới hạn, chỉ có số ít mấy người như Phác Đoạn Điêu, Tiêu Ti Côn y nguyên đứng ở bên cạnh hắn.

Tổ An nhún vai:

- Làm bất cứ chuyện gì đều cần động cơ, ta thân là Thái Tử Trung Thứ Tử, là người Thái Tử Phi tín nhiệm, ta cần gì phải làm ra sự tình như vậy?

Mạnh Phàn cười hắc hắc nói:

- Cái này đơn giản, ngươi xuất thân Sở gia, mà mọi người đều biết Sở gia và Tần gia quan hệ không cạn, trước khi vào bí cảnh Sở gia thế tử còn đưa cho ngươi nhiều đồ như vậy, còn có tiểu thư Mộ Dung thế gia cũng đưa ngươi túi không gian trữ vật, đồ vật trân quý như thế, là quan hệ bình thường có thể đưa sao? Tần gia, Mộ Dung gia và Tề Vương quan hệ như thế nào, không cần ta nói chứ?

Bình Luận (0)
Comment