Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1452 - Chương 1452: Khu Trục (2)

Chương 1452: Khu trục (2) Chương 1452: Khu trục (2)

Tổ An sững sờ:

- Ngươi cho rằng ta là người của Tề Vương?

Tiêu Ti Côn sớm đã không cam lòng nói:

- Làm sao có thể, mọi người đều biết, Tổ đại nhân và Tề Vương không hợp, từ khi hắn vào kinh đến nay, Tề Vương nhất mạch tổn thất nặng nề, Ti Đãi Giáo Úy, Tả Vệ tướng quân… đều bởi vì hắn mà mất, hắn làm sao có thể là người của Tề Vương!

Cố Hư đứng ra nói:

- Cái này đơn giản, khổ nhục kế nha, không như vậy ai cũng hoài nghi hắn.

Phác Đoạn Điêu hừ lạnh:

- Ngay cả Tề Vương thế tử cũng bại ở trong tay hắn, danh tiếng quét rác, nếu khổ nhục kế, như vậy không khỏi tổn thất quá lớn đi?

Cố Hư nghẹn lời, Cố Hành lại đứng ra nói:

- Muốn gạt chúng ta, trước đó đối phó Mộ Dung Đồng, Trình Hùng xác thực đầy đủ, nhưng muốn giấu diếm Hoàng Thượng, Thái Tử, Thái Tử Phi, chỉ là Mộ Dung Đồng và Trình Hùng, chỉ sợ phân lượng còn không đủ, cho nên không tiếc để Tề Vương thế tử đi ra thành toàn chiến tích của hắn.

- Các ngươi suy nghĩ một chút, Tề Vương thế tử là Bát phẩm, bên cạnh còn có Cửu phẩm đỉnh phong Hàn Phượng Thu lược trận, làm sao có thể thua Tổ An?

- Cho nên cái này gọi là hăng quá hoá dở, ngược lại bởi vậy lộ ra sơ hở.

Người xung quanh gật đầu, đều cảm thấy hắn phân tích cực kỳ có đạo lý, trước đó tất cả mọi người cho rằng Tề Vương thế tử thất bại là bởi vì xuất hiện cao thủ Thủy hệ thần bí, nhưng mạng lưới tình báo của các đại gia tộc tìm kiếm, lại tìm không ra cao thủ thần bí kia đến cùng là ai.

Nếu như đây chẳng qua là Tề Vương thế tử và Tổ An diễn cảnh, thì hết thảy nói thông được.

Cứ như vậy tất cả mọi người nhìn về phía Tổ An, ánh mắt đều tràn ngập địch ý.

Tổ An cười nhạo:

- Thế nào, ngay cả Hoàng Thượng cũng không nhìn ra, chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn Hoàng Thượng?

Hô hấp của Cố Hành cứng lại:

- Ta đương nhiên không dám so sánh với thánh thượng, có lẽ thánh thượng không vạch trần ngươi, là có ý định khác, cố ý thả dây dài câu cá lớn.

- Chỉ bất quá không nghĩ tới lần bí cảnh này, ngươi sẽ sớm lộ ra sơ hở!

Triệu Hi tính khí lớn nhất:

- Họ Tổ, ngươi tàn sát chúng ta nhiều người như vậy, là thời điểm đền mạng!

Vừa dứt lời, người xung quanh đều rút vũ khí vây hắn ở trung ương.

Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn ở bên cạnh Tổ An không biết làm sao, đều nhìn về phía Bích Linh Lung, để nàng quyết định.

Tổ An cũng nhìn về phía nàng:

- Thái Tử Phi, ngươi nói thế nào?

Bích Linh Lung thở dài:

- Ngươi đi đi!

Tổ An không thể tin.

Bích Linh Lung lạnh nhạt nói:

- Nể tình những ngày này ngươi lập công lao, ta không làm khó ngươi, chính ngươi rời đi, về sau sinh tử do mệnh.

- Thái Tử Phi!

Các đệ tử thế gia la hét.

- Làm sao có thể để hung thủ rời đi!

- Ý ta đã quyết, không cần nói nữa.

Bích Linh Lung mặt như sương lạnh phẩy tay áo bỏ đi, chỉ lưu lại một bóng lưng cô độc.

- Ta vì Thái Tử và ngươi nỗ lực nhiều tâm huyết như vậy, kết quả ngươi tin người khác không tin ta?

Tổ An tức giận nói.

Thân hình của Bích Linh Lung run lên, bất quá vẫn không dừng lại.

Cố Hư nhảy ra chặn ở trước mặt hắn:

- Họ Tổ, hô cái gì hô, còn không mau cút đi? Bằng không đợi một lát Thái Tử Phi đổi ý, ngươi muốn đi cũng không đi được.

Tổ An không nhìn hắn sủa inh ỏi, mà trầm giọng nói:

- Bích Linh Lung, chẳng mấy chốc ngươi sẽ hối hận, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!

- Lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của Thái Tử Phi!

Cố Hư thấy hắn không nhìn mình, không khỏi tức giận, trực tiếp mượn đề tài để nói chuyện.

Đến từ Cố Hư, điểm nộ khí +444!

Người khác thấy thế cũng ào ào vây quanh, trong nháy mắt bầu không khí giữa sân lần nữa giương cung bạt kiếm.

- Ta nói để hắn đi.

Thanh âm lạnh như băng của Bích Linh Lung truyền đến.

Mọi người đành phải nhường ra một lối đi, sắc mặt của Tổ An tái xanh, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

- Tổ đại ca!

Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn chạy tới, vẻ mặt lo âu nhìn hắn.

Tổ An lắc đầu, cũng không có nói chuyện với bọn họ, cả người tịch mịch rời đi.

- Hừ, cứ như vậy để hắn đi thật là tiện nghi hắn.

Mạnh Phàn cắn răng nghiến lợi nói.

Triệu Hi cười hắc hắc:

- Nếu ngươi không cam lòng, lặng lẽ đuổi theo giết hắn a, chúng ta cam đoan không tố cáo với Thái Tử Phi.

Mạnh Phàn hừ lạnh:

- Tin lời ngươi nói mới có quỷ.

Nói xong quay người về lều vải của mình.

Sau khi Tổ An rời đi, huynh đệ Cố thị chạy đến bên người Bích Linh Lung làm tùy tùng, càng thêm ân cần, đáng tiếc Bích Linh Lung rõ ràng bởi vì sự tình của Tổ An mà không vui vẻ lắm.

Cố Hư nói:

- Linh Lung, ta biết bây giờ ngươi rất khó chịu, tín nhiệm sai người, có điều rất nhanh sẽ chuyển biến tốt đẹp, bây giờ chúng ta loại bỏ con sâu làm rầu nồi canh, bài trừ tai hoạ ngầm, tiếp xuống hoàn thành Thái Tử đại khảo sẽ có nắm chắc hơn.

Cố Hành cũng gật đầu nói:

- Không sai, chỉ cần mọi người đoàn kết nhất trí, lấy thực lực của chúng ta, thiếu một cái Tổ An không có ảnh hưởng chút nào. Hơn nữa hai huynh đệ chúng ta sẽ từ đầu đến cuối đứng ở bên người Thái Tử Phi.

Bích Linh Lung miễn cưỡng cười cười:

- Đa tạ hai vị, tiếp xuống thật phải dựa vào các ngươi, đệ tử thế gia tâm cao khí ngạo, ngày bình thường còn bảo trì mặt ngoài tôn kính với ta. Nhưng ta lo lắng đến thời điểm mấu chốt gặp phải nguy hiểm, bọn họ chưa hẳn đáng tin, sau khi Tổ An rời đi, ta có thể tín nhiệm cũng chỉ có các ngươi.

Huynh đệ Cố thị không khỏi mừng rỡ:

- Huynh đệ chúng ta vì Thái Tử Phi xông pha khói lửa, không chối từ!

Lúc này tâm tình của Bích Linh Lung mới tốt hơn nhiều, sau đó cười cùng hai người nói vài câu, động viên sĩ khí.

Bình Luận (0)
Comment