Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1454 - Chương 1454: Đến Cùng Tuyển Người Nào? (2)

Chương 1454: Đến cùng tuyển người nào? (2) Chương 1454: Đến cùng tuyển người nào? (2)

Bùi Hữu hừ lạnh, dù sao hắn cũng là người cầm đầu bức Tổ An đi, cưỡng ép đi ra vãn hồi mặt mũi.

Tiêu Ti Côn nói:

- Như vậy thì không khỏi quá áp đặt, những người kia chưa chắc là Tổ An giết.

- Không sai, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.

Lúc này Cố Hư bỗng nhiên mở miệng, Tiêu Ti Côn và Phác Đoạn Điêu sững sờ, ban đầu gia hỏa này ghét Tổ An nhất, hôm nay sao đột nhiên nói đỡ cho Tổ đại ca?

Lúc này hắn nói tiếp:

- Lúc trước chúng ta là bị kẻ gian lừa dối, bức Tổ đại nhân đi, hiện tại hối hận thì đã muộn.

Bùi Hữu nhướng mày:

- Họ Cố, ngươi có ý gì?

Cố Hành trầm giọng nói:

- Lộ tuyến lần này là ai chọn?

Mọi người giật mình, đều nhìn về phía Bùi Hữu.

Bùi Hữu biến sắc:

- Ta chỉ căn cứ tung tích Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao lưu lại một đường truy tung, ta làm sao biết trên đường có nhiều sào huyệt Hung thú như vậy.

- Ngươi là thật không biết, hay giả vờ không biết?

Cố Hành hỏi.

- Trước đó Tổ đại nhân mấy lần cải biến lộ tuyến của ngươi, tránh đi Hung thú ven đường, ngươi thấy kế hoạch bị phá hư, nên cố ý nghĩ cách đuổi hắn đi, sau đó có thể danh chính ngôn thuận dẫn chúng ta vào mai phục.

Liễu Hiển lau khuôn mặt đen xám, mắng to:

- Không sai, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi cả ngày lải nhải, xem xét là có quỷ, không nghĩ tới hư hỏng như vậy!

Lúc này Triệu Hi cũng đứng lên, ẩn ẩn vây hắn vào giữa:

- Họ Bùi, uổng ta trước đó tín nhiệm ngươi như vậy, kết quả hiểu lầm Tổ An, nói, đến cùng là ai phái ngươi đến!

Bùi Hữu ôm kiếm thật chặt:

- Quả thực buồn cười, ta có động cơ gì hại các ngươi!

Mạnh Phàn thâm trầm nói:

- Sao không có động cơ, Bùi gia các ngươi tổng cộng có hai chi, một chi khác là người của Tề Vương nhất mạch, mạch các ngươi lại bất hòa với Bích đại nhân, hết lần này tới lần khác phụ thân ngươi và Bích Tử Ngang lại giao hảo, này thực quá quỷ dị, hơn phân nửa là Bùi gia phái ngươi đánh vào Bích gia, bây giờ rốt cục phát huy công dụng.

Hiển nhiên hoài nghi Bùi Hữu cũng không phải chỉ có Bích Linh Lung.

Sắc mặt Bùi Hữu thay đổi mấy lần:

- Một gia tộc có phe phái khác biệt là chuyện bình thường, dù là cha con cũng có phân thuộc chính đảng khác biệt, trong lịch sử nhìn mãi quen mắt, có cái gì kỳ quái.

- Nếu chỉ như vậy đương nhiên không kỳ quái, nhưng liên hệ đến ngươi bức Tổ An đi, cố ý dẫn đường để cho chúng ta rơi vào vòng vây của Hung thú, nhiều trùng hợp như vậy hợp lại, vẫn là trùng hợp sao?

Cố Hư cười lạnh.

Chú ý tới ánh mắt mọi người hoài nghi, Bùi Hữu buồn bã cười một tiếng:

- Không nghĩ tới các ngươi đề phòng Bùi gia chúng ta như vậy, xem ra lúc trước cha ta quyết định xác thực sai, sai vô cùng!

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang lộng lẫy công tới tất cả mọi người.

- Bảo hộ Thái Tử và Thái Tử Phi!

Mọi người nhất thời loạn thành một đoàn, đều cảm thấy một kiếm này phảng phất như đâm tới mình, vội vàng tập trung tinh thần đề phòng.

Kết quả ai biết đối phương chỉ giả công, không có thực tế công kích, mà nhân cơ hội nhanh chóng bỏ chạy.

Thân hình hắn cực nhanh, cơ hồ mấy cái lên xuống đã biến mất ở trong rừng cây.

- Con mẹ nó, tên này lại ẩn giấu thực lực, quả nhiên là lòng lang dạ thú!

Triệu Hi truy mấy bước không đuổi kịp, tức giận đến phun nước bọt oa oa kêu to.

- Đừng đuổi theo, bây giờ trong núi nguy cơ tứ phía, vạn nhất hắn cố ý dẫn chúng ta xông vào địa bàn Hung thú, vậy thì nguy hiểm.

Bích Linh Lung hạ lệnh.

- Trước nhốt người Bùi gia lại.

Võ sĩ còn lại của Bùi gia hoảng sợ không chịu nổi, đứng trước võ sĩ mấy nhà hợp lực vây tới, từng cái lộ ra biểu tình cá chết rách lưới.

May mắn lúc này Bích Linh Lung đi tới nói:

- Ta tin tưởng sự tình Bùi Hữu các ngươi không biết rõ, chỉ cần các ngươi bỏ vũ khí xuống, ta bằng vào danh dự cá nhân cam đoan các ngươi an toàn, chờ ra bí cảnh lại do triều đình thẩm vấn.

Võ sĩ Bùi gia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn bởi vì uy vọng của Thái Tử Phi, từng cái từ bỏ phản kháng, dù sao công tử chạy mất, quần long vô thủ, thật đánh nhau bọn họ hẳn phải chết không nghi ngờ, nhiều lắm là kéo mấy cái đệm lưng mà thôi.

Bây giờ Thái Tử Phi đã cho ra hứa hẹn, bọn họ cũng muốn giữ được tính mạng.

Đợi giam giữ người Bùi gia, đám đệ tử thế gia đi tới chỗ Thái Tử thương nghị.

- Bây giờ là họa vô đơn chí a.

Liễu Hiển đong đưa cây quạt có chút rách rưới, than thở nói.

Cao Anh cũng cau mày:

- Nghiêm trọng hơn là một vấn đề khác, trong đám người chúng ta, chỉ có Bùi Hữu mới có thể truy tung Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, trong đại sơn mênh mông, chúng ta căn bản tìm không thấy nó, làm sao hoàn thành nhiệm vụ.

Cố Hành nói:

- Không bằng tìm Tổ đại nhân về, hắn có thể chuẩn xác tránh đi sào huyệt của Hung thú, chứng minh hắn rất quen thuộc nơi này, hắn hẳn có biện pháp.

Nghe hắn nói, tất cả mọi người liếc nhìn, ngay cả Bích Linh Lung cũng nhìn hắn vài lần.

Cố Hành đỏ mặt:

- Trước đó ta xác thực có chút bất mãn Tổ đại nhân, ghen ghét hắn có thể được Thái Tử Phi tín nhiệm, nhưng bây giờ biết hắn xác thực có bản lĩnh, hơn nữa chuyến này quan hệ Thái Tử đại khảo, ta làm sao có thể bởi vì bản thân tư oán mà ảnh hưởng đại cục.

Bích Linh Lung nhịn không được nói:

- Cố đại ca, cám ơn ngươi!

Nghe được âm thanh Cố đại ca này, toàn thân Cố Hành xốp giòn, cũng chỉ có thời điểm rất nhỏ nàng mới kêu mình như vậy, đã bao lâu không nghe rồi?

- Vì Thái Tử Phi phân ưu, không dám nói tạ.

Một bên Cố Hư vội vàng nhảy ra nói, cũng không thể để ca ca đoạt hết danh tiếng.

Bình Luận (0)
Comment