Sau đó một đám người thương nghị, quyết định chờ trời sáng lại nói, ban đêm núi lớn quá nguy hiểm, sau khi trời sáng lại phái người tìm kiếm Tổ An.
Sau đó mỗi người trở về trướng bồng chỉnh đốn, bởi vì hai ngày này luân phiên đại chiến, người người bị thương, rất nhanh trong lều vải tiếng ngáy như sấm.
Tuy Bích Linh Lung mệt mỏi, nhưng lo lắng lần hành động này thành bại, căn bản ngủ không được.
Bỗng nhiên nàng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại hỏi:
- Người nào?
- Là chúng ta.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của huynh đệ Cố thị.
- Có việc gì thế?
Bích Linh Lung cau mày hỏi.
- Chúng ta có chuyện quan trọng bẩm báo Thái Tử Phi.
Cố Hành nói.
Bích Linh Lung chỉnh lại y phục, trầm giọng nói:
- Sắc trời đã tối, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau.
- Việc này quan hệ đến tất cả chúng ta an nguy, ngày mai nói thì muộn.
Cố Hành thanh âm truyền đến.
Bích Linh Lung do dự một chút, từ bên cạnh lấy ra một kiện áo choàng đắp lên người, sau đó mới lên tiếng:
- Vào đi.
Huynh đệ Cố thị vội vàng từ bên ngoài lách mình tiến vào, sau khi hai người vào, ánh mắt đánh giá xung quanh, rất nhanh phát hiện trong lều vải chỉ có Bích Linh Lung.
- Thái Tử không ở chỗ này?
Cố Hư hơi kinh ngạc.
Phải biết Bích Linh Lung và Thái Tử chia phòng ngủ là sự tình rất bí ẩn, chỉ có số ít người ở Đông Cung biết. Lần này đi ra hành động, vì ngăn ngừa bị ngoại nhân phát hiện bí mật của Đông Cung, nàng đối ngoại làm giả giống như ở cùng Thái Tử.
Thần sắc nàng lạnh lẽo:
- Đây không phải sự tình ngươi nên hỏi đến.
- Phải phải, là vi huynh đường đột.
Cố Hư cười hì hì nói.
Bích Linh Lung không muốn tiếp tục vấn đề này, mà hỏi:
- Các ngươi nói đến cùng là sự tình gì?
Cố Hành nói:
- Thái Tử Phi cảm thấy lần này kẻ cầm đầu thật sự là Bùi Hữu?
- Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?
Bích Linh Lung nhíu mày.
Cố Hành nói:
- Là như vậy, sau khi hai huynh đệ chúng ta trở về thương nghị, cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, trước đó Tổ An bị buộc đi, lúc đó tất cả chứng cứ đều chỉ hắn, nhưng hôm nay chúng ta mới phát hiện hắn oan uổng. Vậy sự tình của Bùi Hữu hôm nay cũng có khả năng sẽ phạm sai lầm giống vậy, nhìn như hắn là hắc thủ, nhưng rất có thể có người khác.
Hắn vừa nói vừa lặng lẽ đánh giá Bích Linh Lung, cái này còn là lần đầu tiên ở trong "khuê phòng" của đối phương thấy được nàng, dù đối phương bọc áo choàng, nhưng ẩn ẩn có thể nhìn thấy y phục bên trong.
Tựa hồ nàng còn chưa kịp đổi y phục, trước đó chiến đấu y phục trên người tổn hại, loáng thoáng lộ ra da thịt lóng lánh.
Bích Linh Lung do dự nói:
- Thế nhưng Bùi Hữu có động cơ, có hành động, hơn nữa còn sợ tội đào tẩu...
Cố Hư nói:
- Trước đó Tổ An không phải cũng như thế.
Bích Linh Lung nghiêm mặt:
- Vậy các ngươi cảm thấy hung phạm đến cùng là ai?
- Chúng ta hoài nghi Mạnh Phàn, trong khoảng thời gian này gia hỏa kia một mực nhằm vào Tổ An, đuổi Bùi Hữu đi cũng có phần, rất khó không nghi ngờ động cơ của hắn.
- Mạnh Phàn?
Bích Linh Lung rơi vào trầm tư.
Cố Hư cũng nhân cơ hội này khoảng cách gần đánh giá nàng, đôi mi thanh tú của nàng nhẹ chau lại, bộ dáng thật đúng là ta thấy mà yêu, ai, nữ tử chung linh dục tú như thế, Thái Tử kia làm sao xứng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn càng ngày càng nóng.
Bích Linh Lung tựa hồ như có cảm giác, môi son khẽ mở nói:
- Ta biết, các ngươi đi về trước đi, ta lại suy nghĩ một chút.
Huynh đệ Cố thị liếc nhau, vội vàng nói:
- Không bằng triệu tập Cao Anh và người Lương Vương phủ, trước khống chế Mạnh Phàn lại.
Bích Linh Lung lạnh nhạt nói:
- Cụ thể ta còn cần cân nhắc một chút, các ngươi đi về trước đi, sắc trời đã không còn sớm.
Huynh đệ Cố thị nói:
- Thời gian sợ không kịp a!
Bích Linh Lung lạnh lẽo:
- Các ngươi đang dạy ta làm việc? Nói thật, Mạnh Phàn có hiềm nghi, các ngươi làm sao không có hiềm nghi, bức Tổ An và Bùi Hữu đi, các ngươi cũng đều tham dự.
Cố Hành biến sắc:
- Thái Tử Phi sẽ hoài nghi chúng ta?
Bích Linh Lung nói:
- Ta dĩ nhiên không phải hoài nghi các ngươi, chỉ là bây giờ sắc trời đã muộn, các ngươi lưu lại nơi này bất tiện, có chuyện gì ta ngày mai lại nói.
sắc mặt Cố Hành âm tình biến hóa, hiển nhiên đang do dự cái gì.
Lúc này Cố Hư cười nhạo một tiếng:
- Đại ca, tính tình của ngươi quá do dự thiếu quyết đoán, muốn ăn thịt, lại muốn lập đền thờ, hiện tại sau khi chúng ta trở về, bảo đảm nàng lập tức triệu tập người đến bắt chúng ta.
Cố Hành thở dài:
- Không đến một bước cuối cùng, ta cũng không muốn như vậy.
Bích Linh Lung khẽ biến:
- Các ngươi có ý gì?
Cố Hư cười cười:
- Linh Lung ngươi từ nhỏ thông minh, chúng ta cũng biết điểm ấy, cho nên ngươi không cần giả ngu, không lừa gạt được chúng ta.
Bích Linh Lung rốt cục không còn ngụy trang, vội vàng hô:
- Người đâu, mau tới!
Đáng tiếc mặc nàng kêu gọi như thế nào, thị vệ vốn nên thủ ở bên ngoài không có một người xông tới.
Cố Hành lắc đầu:
- Thái Tử Phi không cần lãng phí tinh thần, bọn họ sẽ không tới.
- Ngươi làm gì bọn hắn?
Bích Linh Lung muốn đi ra ngoài nhìn, nhưng bị Cố Hành ngăn lại.
- Không có gì, ở trong lửa trại thả chút mê hương, lúc này bọn họ đã ngủ giống như heo.
Cố Hành nói.
- Đừng nói bọn họ, ngay cả người Liễu gia, Mạnh gia, Lương Vương phủ cũng giống vậy.
Cố Hành thở dài:
- Vốn nếu ngươi đồng ý cùng chúng ta đi bắt giết Mạnh Phàn, còn không đến mức trở mặt, dù sao chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
- Vì cái gì, vì sao các ngươi phản bội ta!
Bích Linh Lung chậm rãi lui về sau.