Nghe nàng nói, Cố Hành luôn trầm ổn nhất thời kích động:
- Linh Lung, ngươi là thật không biết? Ngươi thông minh như vậy, khẳng định đã sớm biết tâm ý của hai huynh đệ chúng ta, nhưng ngươi một mực giả bộ như không biết! Ngược lại lợi dụng chúng ta ái mộ đến làm việc.
Bích Linh Lung sầm mặt lại:
- Các ngươi cần phải rõ ràng, thân phận chúng ta có khác, là không thể nào!
- Vì cái gì không có khả năng?
Sắc mặt Cố Hành có chút dữ tợn, không còn trầm ổn như ngày bình thường.
- Gia hỏa ngu như lợn Triệu Duệ Trí kia cũng có thể được ngươi, vì sao chúng ta không được? Chúng ta không vượt qua hắn gấp trăm lần? Bởi vì chúng ta xuất thân gia tộc phụ thuộc Bích gia các ngươi, cho nên ngươi mới không cân nhắc qua chúng ta?
Bích Linh Lung thở dài:
- Ta từ nhỏ vẫn luôn coi các ngươi như ca ca, không có ý nghĩ khác.
- Nói cho cùng còn không phải ghét bỏ chúng ta xuất thân?
Cố Hư cười lạnh.
- Ngươi đã không nhìn trúng gia tộc nhị lưu như Cố gia, vậy chúng ta biến Cố gia thành gia tộc nhất lưu cùng Bích gia các ngươi bình khởi bình tọa, như vậy chúng ta chẳng phải môn đăng hộ đối?
Bích Linh Lung hừ một tiếng:
- Ngươi nằm mơ còn chưa có tỉnh?
Cố Hành cười ha ha:
- Không sai, tình huống bình thường gia tộc phụ thuộc như chúng ta, xách giày cho Bích gia các ngươi cũng không xứng, tự nhiên không có khả năng bị các ngươi để vào mắt, cho nên chúng ta đành phải tìm phương pháp khác.
- May mắn Tề Vương hiền minh không gì sánh được, lại trắng trợn mời chào nhân tài, chỉ cần chúng ta có thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ lần này, như vậy chính là đại công thần, tương lai Cố gia tự nhiên có thể thành gia tộc nhất đẳng, ngược lại Bích gia các ngươi sẽ trở thành phụ thuộc Cố gia chúng ta.
- Linh Lung ngươi yên tâm, coi như Tề Vương đăng cơ, ngươi cũng không có nguy hiểm, ngươi sẽ trở thành phu nhân của Cố gia chúng ta, đây là điều kiện Tề Vương đáp ứng chúng ta.
- Hiện tại vấn đề đến, ngươi đến cùng tuyển người nào trong hai huynh đệ chúng ta?
Bích Linh Lung tức giận đến toàn thân phát run:
- Lớn mật! Các ngươi cũng dám động loại tâm tư này với ta.
Cố Hư trợn mắt:
- Linh Lung, ngươi sắp không còn là Thái Tử Phi, cần gì phải nắm giá đỡ Thái Tử Phi với chúng ta? Lại nói theo chúng ta, chẳng lẽ không hơn theo Triệu Duệ Trí, gia hỏa kia là thiểu năng trí tuệ, chắc hẳn còn chưa để ngươi trải nghiệm qua khoái lạc làm nữ nhân.
Bích Linh Lung sầm mặt lại:
- Xem ra ngươi thật là nắm chắc thắng lợi trong tay, mới cùng ta nói những thứ ô ngôn uế ngữ này!
Cố Hành trừng đệ đệ một cái:
- Nhị đệ, Linh Lung dù sao cũng là muội muội cùng chúng ta lớn lên, khách khí với nàng chút.
Cố Hư cười nhạo:
- Đại ca, ngươi ở chỗ này bày ra một bộ chính nhân quân tử thì có ích lợi gì, trải qua khoảng thời gian này quan sát, Linh Lung hiển nhiên ưa thích Tổ An, gia hỏa kia là phố phường vô lại, không dính dáng nửa điểm tới chính nhân quân tử.
- Như vậy xem ra Linh Lung càng thích loại hình vô lại này, nói đến tính cách của ta và Tổ An càng tiếp cận một chút, đại ca ngươi không có cơ hội.
Cố Hành thoáng cái khẩn trương lên:
- Nói vớ nói vẩn, Linh Lung xưa nay thích loại người đứng đắn khiêm tốn, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta còn không biết tâm tư của nàng, làm sao có thể ưa thích loại vô lại kia.
Bích Linh Lung hừ một tiếng:
- Cố Hư, ngươi lấy mình so với Tổ An, ngươi cũng xứng?
Thực ra nàng có chút không hiểu, xác thực như Cố Hành nói, nàng càng thích loại thế gia công tử đoan trang ổn trọng, trước kia ghét nhất loại phố phường vô lại như Tổ An, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác nhìn hắn với con mắt khác.
Nghe nàng quát, sắc mặt Cố Hư lạnh xuống:
- Tổ An tính là thứ gì, tu hành không bằng ta, gia thế không bằng ta, thậm chí ngay cả tướng mạo cũng không bằng ta, hẳn dựa vào cái gì so với ta.
Bích Linh Lung cười ha ha:
- Trước kia không có ý thức được, ngươi còn tự luyến như vậy.
Cố Hư giận dữ, Cố Hành vội vàng khuyên can, sau đó nhìn về phía Bích Linh Lung:
- Cho dù Tổ An tốt, cũng bị ngươi tự mình đuổi đi, nói những cái kia không có ý nghĩa. Vẫn là mau chóng ở giữa hai huynh đệ chúng ta chọn một cái đi.
Hiện tại hắn càng chắc chắn, vừa rồi đệ đệ ở trước mặt Bích Linh Lung mất điểm ấn tượng, cho nên ưu thế của mình càng lúc càng lớn.
- Tốt, ta chọn Cố Hư.
Bích Linh Lung mở miệng nói.
Tuy thanh âm của đối phương nhẹ nhàng, nhưng rơi vào trong tai hắn lại như sấm sét giữa trời quang.
Cố Hư lại mừng rỡ như điên:
- Ha ha, Linh Lung, ta biết ngươi yêu ta!
Vừa nói vừa muốn tiếp cận ôm lấy nàng, đáng tiếc bị Cố Hành ngăn lại.
Cố Hư nhướng mày:
- Đại ca, có chơi có chịu, ngươi có ý gì?
Cố Hành nói:
- Ngươi không cảm thấy nàng chọn quá sảng khoái? Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, còn có ngữ khí vừa rồi nàng nói chuyện với ngươi, chẳng lẽ ngươi thật cảm thấy trong nội tâm nàng thích ngươi?
- Trong nội tâm nàng có thích hay không có quan hệ gì, ta muốn thân thể nàng là được.
Cố Hư không quan trọng.
Bích Linh Lung:
- ...
Cố Hành:
- ? ? ?
Cố Hành cười tà, nói tiếp:
- Lại nói, loại sự tình này làm nhiều mấy lần, nói không chừng nàng sẽ yêu mến ta, nữ nhân rất khó quên nam nhân đầu tiên chơi mình. Căn cứ trong cung truyền tới tin tức ngầm, hiện tại Linh Lung vẫn còn tấm thân xử nữ.
Bích Linh Lung quay mặt đi, khuôn mặt ửng đỏ, bộ dáng thẹn thùng, hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề tư mật như vậy.
Lúc này Cố Hành lại ghen ghét muốn điên, trước kia hai người cùng một chỗ thầm mến thì thôi, dù sao mọi người đều không chiếm được, còn có thể an ủi lẫn nhau, hiện tại trơ mắt nhìn đệ đệ ôm mỹ nhân, hắn lại không chiếm được bất cứ thứ gì.