Lúc này người xung quanh đã nhận ra đối phương, người tu vi cao nhất thế hệ tuổi trẻ Thạch gia, Tam ca của Thạch Côn Thạch Tuấn, từng đảm nhiệm chức vụ Xạ Thanh Giáo Úy.
Chỉ bất quá bởi vì lần trước sự tình Thạch gia hãm hại Tổ An và Thái Tử Phi bại lộ, hắn bị mất chức điều tra mà thôi.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Bích Linh Lung hoảng sợ nói, phải biết lúc này đối phương nên ở trong thiên lao mới đúng.
- Nhờ Tề Vương cho ta một cơ hội, bằng không ta làm sao có thể báo thù cho Thạch gia.
Nói đến đây, sắc mặt của Thạch Thống nhăn nhó.
- Tiện nhân, Thạch gia chúng ta vốn phong quang dường nào, là gia tộc nhất lưu ở kinh thành, thế nhưng bởi vì ngươi ngộ sát Lục đệ, hại chúng ta không thể không kết xuống sinh tử đại thù với Đông Cung, một bước sai từng bước sai, tuy bây giờ Hoàng Thượng không có triệt để ra tay với Thạch gia chúng ta, là bởi vì trong tay chúng ta có Miễn Tử Kim Bài, thế nhưng chúng ta ai cũng rõ ràng, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không lưu lại Thạch gia. Mà hết thảy, đều là ngươi tạo thành!
Bích Linh Lung lạnh lùng nói:
- Thật biết trả đũa, Thạch gia các ngươi âm mưu quỷ kế hãm hại ta, ngược lại nói thành ta sai, nói cho cùng là các ngươi gieo gió gặt bão.
- Thật nhanh mồm nhanh miệng, đợi lát nữa ta lột sạch quần áo ngươi, lại dùng côn thịt nhét vào trong miệng ngươi, xem ngươi còn có ngạo khí như thế hay không.
Thạch Thống lạnh lẽo thấu xương nói.
Huynh đệ Cố thị nhất thời gấp:
- Thạch tướng quân, Tề Vương đáp ứng Linh Lung là của chúng ta.
Thạch Thống hừ lạnh:
- Ai bảo các ngươi không giải quyết được nàng, yên tâm, chờ ta chơi xong, ở trên người nàng tiết mối hận trong lòng, sẽ trả lại các ngươi.
- Ngươi!
Huynh đệ Cố thị vừa sợ vừa giận, đáng tiếc bị ánh mắt của đối phương trừng một cái, nhất thời sau lưng phát lạnh, khiếp sợ tu vi chênh lệch, không dám nói cái gì nữa.
- Bỉ ổi vô sỉ!
Bích Linh Lung đỏ bừng cả mặt, ngày bình thường những công tử thế gia này cả đám đều ngăn nắp xinh đẹp, kết quả dưới túi da đều là linh hồn xấu xa buồn nôn.
Thạch Thống hơi nheo mắt:
- Nói đến cũng kỳ quái, từ khi ta xuất hiện đến bây giờ, ta tựa hồ không có ở trên người ngươi cảm giác được sợ hãi, lực lượng của ngươi đến cùng đến từ nơi nào?
Bích Linh Lung hít sâu một hơi:
- Họ Tổ, ngươi còn muốn xem kịch tới khi nào!
Nghe nàng nói, mọi người ở đây giật mình, hai mắt Cao Anh, Bùi Hữu tỏa sáng, Tổ An đến mọi người sẽ nhiều một phần sinh cơ.
Bất quá ánh mắt của bọn hắn rất nhanh ảm đạm, bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, coi như Tổ An có giấu diếm thực lực, cao nữa cũng chỉ tương đương bọn hắn, nhưng đối mặt Thạch Thống Bát phẩm đỉnh phong, y nguyên không có chút phần thắng nào, người ta dùng một tay cũng có thể bóp chết hắn.
Lúc này một thanh âm trong sáng truyền đến:
- Ta không nghĩ tới vỡ diễn này đẹp mắt như vậy, đương nhiên phải xem kỹ một chút.
- Tổ An!
Nghe được thanh âm kia, Thạch Thống cắn răng nghiến lợi quay đầu lại, hai mắt như muốn phun ra lửa.
Đến từ Thạch Thống, điểm nộ khí +444 +444 +444...
Là gia hỏa này hại Thạch gia bọn hắn cửa nát nhà tan, hắn làm sao có thể không hận
Tổ An cười ha ha:
- Nha, không nghĩ tới ta được hoan nghênh như thế, nữ nhân gọi ta, nam nhân cũng gọi ta như vậy.
Thạch Thống:
- ...
Bích Linh Lung:
- ...
Vì sao gia hỏa này luôn vô sỉ như thế.
Tổ An thì thừa cơ đi tới bên người Bích Linh Lung dìu nàng ngồi dậy:
- Ngươi bị thương thế nào?
- Vẫn được, không có gì đáng ngại.
Trong lòng Bích Linh Lung ấm áp.
Cao Anh và Bùi Hữu u oán, nghĩ thầm Thái Tử Phi bị thương nhẹ nhất, hai ta nghiêm trọng như vậy ngươi lại không tới hỏi thăm.
Bất quá không quan trọng, đối mặt một Bát phẩm đỉnh phong, chỉ là chết sớm chết muộn mà thôi.
Nhìn thấy Tổ An và Bích Linh Lung thân mật, huynh đệ Cố thị nhất thời ghen ghét muốn điên:
- Họ Tổ, buông Linh Lung ra!
Đến từ Cố Hành, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Đến từ Cố Hư, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Tổ An cười ha ha:
- Vừa rồi Thạch Thống muốn khi dễ nàng, hai ngươi khúm núm, hiện tại đối thành ta lại phẫn nộ xuất kích, nếu vừa rồi các ngươi dám ở trước mặt Thạch Thống bảo hộ nàng, ta còn xem trọng các ngươi một chút.
Lời vừa nói ra, hai người nhất thời xấu hổ không thôi, vừa rồi đối mặt uy áp của Thạch Thống, bọn họ xác thực sợ.
Nhìn thấy vẻ xem thường trong mắt Bích Linh Lung, Cố Hành càng chịu không được:
- Ngươi thì là cái gì, cũng dám so sánh với Thạch tướng quân. Lại nói, huynh đệ chúng ta làm việc, cần ngươi đến phân xét sao!
Đến từ Cố Hành, điểm nộ khí +582 +582 +582...
Tổ An mỉa mai cười một tiếng, không thèm phí lời với hắn, trực tiếp nhìn về phía Thạch Thống:
- Ngươi đến cùng là làm sao trà trộn vào được? Trước khi vào bí cảnh là phải khảo nghiệm tu vi nha.
Thạch Thống cười nhạt:
- Bên Tề Vương có pháp khí che dấu khí tức, muốn trà trộn vào không khó. Còn mặt nạ, trực tiếp giết võ sĩ Bích gia kia, lột da mặt luyện hóa là được.
Bích Linh Lung nghe vậy nhìn hằm hằm huynh đệ Cố thị:
- Hai ngươi dám cấu kết ngoại nhân, tàn hại võ sĩ Bích gia chúng ta!
Hai huynh đệ có chút xấu hổ, bất quá Cố Hành phản ứng cũng nhanh:
- Nói như ngươi thật coi chúng ta là người mình vậy.
- Không sai, xem ra ngươi và Tổ An đã sớm bố cục, trước đó đuổi hắn đi hoàn toàn là diễn trò, làm chúng ta mơ mơ màng màng.
Cố Hư căm hận nói.
- Trong lòng ngươi tín nhiệm nhất quả nhiên vẫn là tiện nhân này.
Bích Linh Lung lạnh giọng nói:
- May mắn ta tin hắn không có tin các ngươi, bằng không đã chết không có chỗ chôn.
Trước mấy ngày trong đội ngũ có thám báo mất tích, nàng và Tổ An thầm thương nghị, xác định hung thủ khẳng định ở trong đội ngũ.