Đáng tiếc đối phương quá giảo hoạt, cơ hồ không lộ sơ hở, sau đó hai người liền thương nghị dẫn xà xuất động.
Quả nhiên, sau khi Tổ An rời đi, hắc thủ dần dần kìm nén không được nổi lên mặt nước.
- Có phải các ngươi rất đắc ý hay không.
Thạch Thống khẽ cười.
- Thế nhưng trong mắt ta, căn bản không ảnh hưởng gì, vốn ta nghĩ giải quyết xong các ngươi lại đi tìm Tổ An không biết núp ở chỗ nào, hiện tại hắn tự chui đầu vào lưới, vừa vặn cùng một chỗ giải quyết các ngươi.
Trong lòng Bích Linh Lung cảm giác nặng nề, tuy trước đó Tổ An nói có thể hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng Thạch Thống là Bát phẩm đỉnh phong, hơn nữa thân là tướng quân, hắn tuyệt đối không phải loại dựa vào tư nguyên của gia tộc đắp ra phế vật, năng lực thực chiến cũng là đỉnh phong.
Xem ra hôm nay hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít.
Nàng trầm giọng nói:
- A Tổ, để ta ở lại cản hắn, ngươi nhanh chóng rời đi, nếu có khả năng mà nói, mang Thái Tử theo, nếu thực không có cách nào thì tự mình đi, chờ ra bí cảnh lại nói sự tình phát sinh ở nơi này cho Hoàng Thượng.
Tổ An lắc đầu:
- Ta làm sao có thể ở thời điểm nguy cơ bỏ ngươi một mình chạy trốn chứ.
Bích Linh Lung lý trí cảm thấy hai người lưu lại đều phải chết, thế nhưng nghe Tổ An nguyện ý lưu lại cùng nàng, trong lòng lại cảm động không thôi.
Cách đó không xa, Cao Anh và Bùi Hữu cổ quái, là chúng ta ảo giác sao, hai người này làm sao một bộ tình chàng ý thiếp thế?
Huynh đệ Cố thị càng nhìn càng giận dữ:
- Họ Tổ, ngươi chỉ biết nói lời xinh đẹp, có Thạch tướng quân ở chỗ này, ngươi muốn không lưu lại được sao?
Đến từ Cố Hành, điểm nộ khí +788 +788 +788...
Đến từ Cố Hư, điểm nộ khí +788 +788 +788...
Thạch Thống rất hài lòng hai người thức thời, nghe vậy cười nói:
- Không tệ, các ngươi đừng ở chỗ này đẩy tới đẩy lui, hôm nay ai cũng không đi được.
Vừa nói hắn vừa bước ra một bước, khí thế Bát phẩm đỉnh phong bộc phát, sắc mặt mọi người đều trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Bích Linh Lung nắm chặt tay áo của Tổ An, nàng đã làm tốt trực diện tử vong, cùng Tổ An ra sức đánh cược một lần, lúc thế không thể làm nhất định sẽ quyết định thật nhanh tự mình kết liễu, miễn cho bị những người này ô nhục.
Tổ An vỗ vỗ tay nàng an ủi, sau đó nhìn về phía Thạch Thống:
- Người Thạch gia các ngươi đều rất tự luyến nha, đến cùng ai cho ngươi dũng khí, cảm thấy ăn chắc chúng ta?
Thạch Thống mặt không gợn sóng:
- Không thể không thừa nhận, ngươi xác thực có chút môn đạo, lúc trước ngay cả Lục đệ cũng thua ngươi. Nói đến Lục đệ, từ nhỏ sống quá xuôi gió xuôi nước, thiếu hụt ngăn trở, mới không nên việc như thế. Đáng tiếc ở trước mặt thực lực tuyệt đối, ngươi lại nhiều quỷ kế cũng không có ý nghĩa gì.
Tổ An thở dài:
- Hiện tại đánh nhau đều dùng mồm mép đánh sao? Ta không ngại cùng một cô nương xinh đẹp dùng mồm mép đánh nhau, bất quá ngươi là nam nhân, thì xin thứ cho kẻ bất tài.
Bích Linh Lung âm thầm xì một cái, nghĩ thầm đến lúc nào rồi, gia hỏa này còn không nghiêm túc.
- Ngươi muốn chọc giận ta, thừa cơ tìm sơ hở?
Thạch Thống thờ ơ.
- Đáng tiếc ngươi căn bản không biết Bát phẩm là khái niệm gì, có thể mượn dùng thiên địa chi uy, lại nhiều hoa xảo cũng không có ý nghĩa. Ra tay đi, bằng không ngươi sẽ không có cơ hội ra tay.
Hắn đứng chắp tay ở nơi đó, lại thêm toàn thân phát ra uy áp, để huynh đệ Cố thị ở sau lưng say mê.
Tâm nghĩ nếu chúng ta đạt tới cảnh giới này, sẽ cực kỳ uy phong nha.
- Vậy ngươi đừng hối hận!
Tổ An cười, cười cực kỳ rực rỡ.
Thạch Thống nhàn nhạt liếc hắn:
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trân quý cơ hội ta cho ngươi...
Hắn nói được nửa câu, Tổ An đã động, cơ hồ nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Làm sao nhanh như vậy!
Thạch Thống giật mình, vội vàng giơ tay lên muốn ngăn cản đối phương, đáng tiếc chậm một bước, thiết quyền của đối phương nặng nề đánh tới mặt.
Trong nháy mắt, trên mặt hắn truyền đến ba động, toàn bộ khuôn mặt vặn vẹo, hắn kêu thảm một tiếng, cả người bay ngược ra, không trung còn lưu lại tia máu cùng với mấy cái răng.
Tổ An thu quyền, có chút ghét bỏ lau vết máu:
- Để ngươi trang bức, trang bức bị sét đánh nha.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, tình huống gì thế này? Vừa rồi Thạch Thống bị một quyền đánh bay?
Ở trong dự đoán của bọn họ, hẳn là Tổ An du đấu, Thạch Thống đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, nhẹ nhõm ứng đối mới phù hợp lẽ thường.
Dù Bích Linh Lung có lòng tin với Tổ An nhất cũng chấn kinh, mặc dù nàng biết Tổ An ẩn giấu thực lực, nhưng nghĩ nhiều lắm là có sức liều mạng với Thạch Thống, nhưng một màn này có chút khiêu chiến thế giới quan của nàng.
Huynh đệ Cố thị càng cả kinh đến cái cằm sắp rơi xuống đất, vội vàng chạy tới muốn vịn Thạch Thống lên:
- Thạch tướng quân, ngươi làm sao vậy.
- Cút đi!
Thạch Thống thẹn quá thành giận đẩy hai người ra, sau đó nhanh chóng đứng lên, hung hăng nhìn Tổ An.
Chỉ bất quá hiện tại mũi hắn lệch ra, trên mặt tất cả đều là máu, hàm răng tróc ra dẫn đến miệng xẹp mấy phần, cả người nhìn cực kỳ buồn cười.
- Ngươi là Bát phẩm?
Thạch Thống có chút kiêng kỵ nhìn hắn, nếu như dưới Bát phẩm, lấy tu vi của hắn, dù đứng đấy bất động cho đối phương đánh cũng không tổn hại chút nào.
Nhưng vừa rồi lực lượng khổng lồ kia làm đầu óc hắn muốn vỡ nát, trừ Bát phẩm mượn dùng thiên địa, thì không có khả năng có lực lượng lớn như vậy.
Còn đối phương là Cửu phẩm, hắn căn bản không nghĩ tới, chỉ là một người trẻ tuổi, trên tình báo một hai năm trước vẫn là lưu manh phố phường, nếu không phải bây giờ sự thật bày ở trước mắt, hắn căn bản không thể tin được đối phương đã Bát phẩm, càng không nói đến Cửu phẩm ngay cả hắn cũng chưa đạt đến.