- Muốn đi, đi được sao!
Giao Long gào thét, từng đạo sóng nước bắn ra, hình thành một cái lồng hơi mờ, ngăn trở đường đi của mọi người.
Thấy cảnh này, Thái Tử đang ăn dưa há to miệng, dưa trong tay rơi trên mặt đất cũng không biết.
Hắn mờ mịt nói:
- Như vậy cái gì cũng không nhìn thấy, chúng ta tới gần chút nữa được không?
Cao Anh và Bùi Hữu vội vàng ngăn cản:
- Điện hạ tuyệt đối không thể, hiện tại ở trong đó cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không thể tới gần.
Vừa rồi trong nháy mắt đó, bọn họ thấy thân hình và uy áp của Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, hai người đều kiến thức bất phàm, phản ứng còn nhanh hơn đám người Triệu Hi, mục tiêu Thất phẩm biến thành Cửu phẩm, cái này còn làm sao chơi?
Bùi Hữu vội vàng nói:
- Mau dẫn Thái Tử cách nơi này xa, miễn cho gặp phải nguy hiểm.
Hắn biết rõ, Hung thú Cửu phẩm vừa ra, đã định trước nhiệm vụ lần này thất bại, những người kia chỉ sợ lành ít dữ nhiều, lưu lại nơi này cũng chỉ có một con đường chết.
Đám người Phác Đoạn Điêu lo lắng:
- Thái Tử Phi và đám người Tổ đại nhân còn ở bên trong, chúng ta làm sao có thể vứt bỏ bọn họ?
Cao Anh thở dài:
- Các vị không nên hành động theo cảm tính, bây giờ Giao Long bên trong là Hung thú Cửu phẩm, coi như tăng thêm chúng ta, đi qua cũng chỉ chịu chết mà thôi, việc cấp bách là bảo vệ Thái Tử, chờ ra bí cảnh báo cáo Hoàng Thượng, sẽ không đến mức tính toán nhiệm vụ thất bại, nếu bọn họ kiên trì đủ lâu, chúng ta còn có thể cầu viện binh trở lại cứu người.
Tiêu Ti Côn không cam lòng nói:
- Trước đó vài ngày Tổ đại ca còn cứu hai người các ngươi, hơn nữa Thái Tử Phi đối đãi hai nhà cũng coi như ân trọng như núi, các ngươi làm như vậy không khỏi quá vô tình vô nghĩa.
Cao Anh đỏ mặt:
- Ngươi nghĩ chúng ta nguyện ý làm tiểu nhân sao, ái tử của cữu cữu Liễu Hiển cũng ở bên trong, ta không bảo vệ tốt hắn, lần này trở về Liễu gia đã định trước không dung được ta. Thế nhưng ta rất rõ ràng, coi như chúng ta đi qua cũng chỉ chịu chết mà thôi, đi tìm viện binh ngược lại còn có một tia sinh cơ.
Tuy hắn nói như vậy, nhưng trong lòng rõ ràng, Hung thú Cửu phẩm mạnh như thế nào, coi như Tổ An lợi hại hơn nữa, tăng thêm cao thủ các đại gia tộc, cầm cự một hai ngày đã rất giỏi.
Nhưng bọn hắn từ cửa vào đến nơi đây, trọn vẹn mất hơn mười ngày, căn bản không có khả năng kiên trì đến cứu binh tới.
Có điều hắn là người lý trí, rõ ràng dưới loại tình huống này, lựa chọn gì mới là hợp lý nhất.
Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn đành phải xin giúp đỡ nhìn về phía Thái Tử:
- Có cứu Thái Tử Phi hay không, xin Thái Tử điện hạ chỉ thị.
Bọn họ là đùa nghịch tâm cơ, không có nói đi cứu Tổ An, mà dùng tên tuổi của Bích Linh Lung, dù sao những năm này Thái Tử được Thái Tử Phi chiếu cố, ngày bình thường cũng rất thích nàng.
Thái Tử trầm ngâm nửa ngày, sau đó hỏi:
- Giao Long kia sẽ ăn người?
Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn không nghĩ tới hắn lại hỏi vấn đề như vậy, nhưng sự kiện này bọn họ không dám giấu diếm:
- Sẽ ăn.
- Vậy nó thích ăn mập hay ăn gầy?
Thái Tử tiếp tục hỏi.
Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn mờ mịt, chúng ta làm sao biết khẩu vị của nó.
Cao Anh lập tức minh bạch ý tứ của hắn, vội vàng đáp:
- Hung thú đều thích ăn mỡ nhiều, nhiệt lượng cao, cho nên Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao hơn phân nửa càng thích ăn mập.
Thái Tử run run, cuống quít đứng lên:
- Ta không xem, mau hồi cung mau hồi cung.
Nói xong không ngừng bỏ chạy, các thị vệ Đông Cung vội vàng theo sau.
Sắc mặt của Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn lúc trắng lúc xanh, cuối cùng không dám chống lại ý chỉ, chỉ có thể theo sau.
Bùi Hữu nhìn hai người nói:
- Tổ đại nhân lợi hại như vậy, nói không chừng có kỳ tích phát sinh, các ngươi không cần hoàn toàn tuyệt vọng.
- Mèo khóc chuột giả từ bi.
Phác Đoạn Điêu cười lạnh nói, đồng thời không nhận hắn an ủi.
Tiêu Ti Côn cũng phụ họa:
- Dối trá!
Bùi Hữu mặt trầm như nước, nắm kiếm quay người đi đến đầm nước.
Cao Anh giật mình:
- Ngươi đi làm cái gì?
- Ta thiếu Tổ đại nhân một mạng, tự nhiên phải trả lại hắn.
Bùi Hữu lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Cao Anh âm tình biến hóa, bất quá vẫn giữ chặt hắn:
- Ta cũng thiếu Tổ đại nhân một mạng, nhưng bây giờ không phải thời điểm hành động theo cảm tính. Trên đường chúng ta tới nguy cơ trùng trùng, chỉ bằng vào bọn họ, chưa hẳn có thể bảo vệ Thái Tử an toàn, cho nên chúng ta phải có trách nhiệm đưa Thái Tử bình an ra ngoài.
Thấy Bùi Hữu thờ ơ, hắn đành phải nói:
- Nếu Thái Tử xảy ra chuyện, gia tộc của chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục.
Thái Tử xảy ra chuyện, Tề Vương đăng cơ, gia tộc bọn họ thuộc về Thái Tử nhất mạch sẽ có kết cục gì đã quá rõ ràng.
Bùi Hữu biến sắc, hắn có thể trả mạng của mình cho Tổ An, nhưng không thể cầm mạng của cả gia tộc đến trả.
Hắn nhìn màn nước nơi xa, sau đó không chút do dự quay người bảo hộ Thái Tử rời đi.
Lại nói trong màn nước, mọi người hốt hoảng bỏ chạy.
Màn nước kia nhìn như trong suốt yếu ớt, nhưng Triệu Hi chạy nhanh nhất đụng lên, lại bị bắn ngược về.
- Ai u!
Triệu Hi kinh hô, hắn bị đâm đến toàn thân khí huyết sôi trào, kém chút nôn ra máu.
Hắn không tin tà, vội vàng vận chuyển tu vi toàn thân quán chú vào trong vũ khí chém tới, đáng tiếc chỉ cảm thấy như đánh lên một đoàn bông, trên màn nước có một tầng kình lực quỷ dị hóa giải công kích của hắn.
Người khác cũng không tin tà công kích màn nước, đáng tiếc màn nước ánh sáng lưu chuyển, hoàn toàn không nhìn bọn họ công kích.
- Xong!
Sắc mặt của Mạnh Phàn tái nhợt, tuyệt vọng nói.