Tổ An sững sờ, lúc này mới nhớ lúc trước Sở Sơ Nhan cứu Tuyết nhi chết đuối cũng tiện tay điểm vài cái liền bức nước ra, hắn không khỏi ngượng ngùng cười nói:
- Đây là phương pháp cứu người ở quê ta, đã sâu nhập linh hồn, nhất thời không nghĩ tới còn có thể dùng nguyên khí bức ra.
Bích Linh Lung:
- ...
Bỗng nhiên ánh mắt nàng rơi vào trên miệng đối phương, phía trên tựa hồ dính môi son, màu sắc có chút quen thuộc, nàng vô ý thức sờ miệng mình, sau đó huy chưởng đánh tới:
- Ngươi còn thừa cơ khinh bạc ta!
Trong mắt nàng nói là phẫn nộ còn không bằng nói là thất vọng, không nghĩ tới đối phương sẽ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm ra sự tình bỉ ổi như thế.
Tổ An vừa né tránh vừa oan uổng nói:
- Ta là vì cứu ngươi, vừa rồi ngươi ngừng hô hấp, quê ta gọi cái này là hô hấp nhân tạo, cứu người chết chìm đều như vậy.
Bích Linh Lung vừa đuổi giết hắn vừa xấu hổ đan xen:
- Nói vớ nói vẩn, Minh Nguyệt Thành nào có phong tục này, nếu thật cứu như vậy, những nữ tử rơi xuống nước kia còn có thể sống sao?
Tổ An nhức cả trứng, hắn thật không có cách nào giải thích, bởi vì ở trong mắt tất cả mọi người, Minh Nguyệt Thành là gia hương của hắn, hắn cũng không thể nói mình xuyên không đến, gia hương là Địa Cầu chứ?
Trong đầu truyền đến tiếng cười khẽ của Mị Ly:
- Đáng đời!
Giờ phút này nàng yên lặng ngồi ở cách đó không xa, dù bận vẫn ung dung ăn dưa xem kịch, dù sao chỉ cần nàng không muốn, Bích Linh Lung sẽ không nhìn thấy nàng.
Gặp Tổ An trầm mặc, Bích Linh Lung càng xấu hổ:
- Thế nào, chột dạ đến không lời để nói?
Đến từ Bích Linh Lung, điểm nộ khí +77 +77 +77...
Tổ An cũng buồn bực, làm sao trái phải ngươi đều có lý, dứt khoát không né:
- Có hết hay không, trên người ngươi chỗ nào ta không ôm qua, chỗ nào ta chưa sờ qua? Chỗ nào ta chưa hôn qua? Cần dùng dùng phương thức như vậy đến chiếm tiện nghi của ngươi?
Khuôn mặt của Bích Linh Lung thoáng cái đỏ bừng:
- Ngươi…
Bất quá không thể không nói đối phương nói có mấy phần đạo lý, lúc trước hai người ở dưới tình huống đó ôm hôn, hắn xác thực không cần thiết dùng loại thủ đoạn này đến chiếm tiện nghi.
Hơn nữa căn cứ trong khoảng thời gian này tiếp xúc, hắn cũng không phải người như thế.
Vừa rồi nàng chỉ là do thiếu nữ rụt rè xấu hổ, bây giờ dần dần tỉnh táo, trong lòng chậm rãi tin tưởng lời hắn nói.
Nàng rốt cuộc không phải cô gái tầm thường, hít sâu một hơi bình tĩnh tâm tình:
- Thật xin lỗi, vừa rồi trong lúc nhất thời xúc động, cám ơn ngươi cứu ta.
Tổ An hơi kinh ngạc, không nghĩ tới nàng dễ nói chuyện như vậy, không khỏi lau mắt mà nhìn:
- Ta phát hiện ta càng ngày càng thích ngươi.
- Ai muốn ngươi thích ta.
Bích Linh Lung đỏ mặt xì một cái, cảnh giác lui về sau một bước.
- Lời như thế ra bên ngoài tuyệt đối đừng nói lung tung, nếu không ngươi sẽ có họa sát thân.
Tổ An nhịn không được cười:
- Ngươi là quan tâm ta? Không nói ở bên ngoài, thời điểm chỉ có hai người chúng ta có thể nói?
Nơi xa Mị Ly âm thầm cười lạnh:
- Phi, kẻ đồi bại, lại đi lừa gạt thiếu nữ vô tri.
Có điều nàng cũng rõ ràng, đường đường Thái Tử Phi, kiến thức rộng rãi, cũng không phải thiếu nữ vô tri gì.
- Thời điểm hai người cũng không được.
Bích Linh Lung có chút gấp, trái tim nhảy cực kỳ lợi hại, xưa nay nàng thích cảm giác nằm hết thảy trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ rõ ràng hơi không khống chế được.
- Nhưng vừa rồi ta nghe bọn hắn nói, ngươi thấy ta rơi vào nguy hiểm, lại liều lĩnh nhảy xuống cứu ta?
Ánh mắt Tổ An sáng rực nhìn nữ tử mỹ lệ hoa quý kia.
Lúc này toàn thân Bích Linh Lung ướt đẫm, tóc hơi lộn xộn, trên người thiếu mấy ngày cao quý sắc bén, nhiều một tia quyến rũ mê người.
Đồng thời quần áo trên người bởi vì dính nước, chăm chú dán ở trên da thịt, cả người tản ra mị lực nữ tính trước đó chưa từng có.
Bỗng nhiên trong đầu Tổ An lóe qua một từ:
- Thanh thuần mị hoặc.
Ngày bình thường Bích Linh Lung thân là Thái Tử Phi, đoan trang cao quý, chú trọng dáng vẻ, tuyệt đối sẽ không biểu lộ ra gợi cảm, nhưng giờ phút này không giống.
Bích Linh Lung bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng hốt:
- Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này mà thôi, đổi lại người khác gặp nạn, ta cũng sẽ nhảy xuống cứu.
Nói tới cái này nàng liền phiền muộn, rõ ràng là chạy tới cứu người, kết quả lại bị người khác cứu.
Vừa rồi nàng uống một chút nước, bị xoáy ngầm to lớn làm mất đi thăng bằng, cuối cùng vô lực chìm vào đáy đầm, nếu không phải Tổ An đuổi tới, chỉ sợ nàng sớm đã táng thân trong bụng cá.
- Thật sao?
Tổ An cười cười.
- Nhưng ta cảm giác người khác xảy ra chuyện, ngươi sẽ không đánh bạc tánh mạng đi cứu.
Bích Linh Lung mất tự nhiên quay đầu qua một bên:
- Đó là bởi vì tu vi của ngươi cao nhất, chỉ có ngươi phối hợp, ta mới có thể đánh bại Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao hoàn thành nhiệm vụ, cho nên ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta nhảy xuống không phải bởi vì ngươi, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Tổ An thở dài:
- Vốn cho rằng ta ở trong lòng ngươi không giống người khác, nguyên lai là như vậy.
Cảm nhận được hiu quạnh trong giọng nói của hắn, Bích Linh Lung không đành lòng, thế nhưng nàng rõ ràng thân phận của hai người, cứng rắn không đi phản ứng, nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, bây giờ ngươi bình an không việc gì, Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao kia đâu? Chúng ta nhanh ra ngoài đi, những người kia không đối phó được nó.
Nói đến đây nàng rất lo lắng, bây giờ Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao là Cửu phẩm, dù nhiệm vụ thất bại nàng ra ngoài cũng có thể ăn nói, nhưng nếu những đệ tử thế gia kia toàn quân bị diệt, đó mới là tổn thất lớn nhất.