- Con cá chạch kia đã bị ta giết.
Tổ An khoát khoát tay tùy ý nói.
Bích Linh Lung giật mình nhìn hắn:
- ? ? ?
- Tuy con cá chạch kia lợi hại, nhưng vừa rồi nhịn không được nói chuyện với ta, dẫn đến Long tức nổ tung ở trong miệng, ta thừa cơ tiếp cận nghịch lân, thuận tay giết nó rồi.
Tổ An nói.
- Về sau ta mang thi thể của nó ra đầm nước, mới từ trong miệng bọn họ biết được ngươi nhảy xuống cứu ta, cho nên vội vàng xuống tìm ngươi.
Bích Linh Lung liếc hắn một cái:
- Ngươi có thể đơn thương độc mã giết Hung thú Cửu phẩm, tất cả mọi người đều đánh giá thấp ngươi... Trên người ngươi đến cùng cất giấu bao nhiêu bí mật.
Tổ An cười cười:
- Bí mật lớn nhất của ta chính là ôm thân thể thơm ngào ngạt của Thái Tử Phi ngủ một giấc.
Bích Linh Lung đỏ mặt, nhất thời gấp:
- Không phải nói không cho phép nhắc chuyện này sao!
- Sợ cái gì, nơi này lại không có người khác.
Tổ An thoải mái nói.
- Ta không phải người sao?
Thanh âm bất mãn của Mị Ly truyền đến.
- Ngươi không phải ngoại nhân.
Tổ An vội vàng bổ cứu, đồng thời mồ hôi đổ như thác.
- Sao ngươi còn ở nơi này.
Hắn quên trong góc còn trốn tránh một quần chúng ăn dưa, nghĩ tới sở tác sở vi của mình vừa rồi, có chút xấu hổ a.
- Không ở nơi này làm sao nhìn thấy kẻ đồi bại đùa giỡn tiểu cô nương.
Mị Ly duỗi người.
- Bất quá nói thật ta vẫn có chút thất vọng, nếu ngươi ăn nàng ta còn có thể xem trọng ngươi mấy phần, kết quả làm nửa ngày, chỉ như vậy?
Tổ An:
- ...
Lúc này thanh âm của Bích Linh Lung truyền đến:
- Ngươi còn tức giận như vậy... A, những thứ này là cái gì?
Tổ An theo ánh mắt nàng nhìn lại, chỉ thấy nơi xa có một đống đồ vật sáng lóng lánh, vừa rồi hắn cứu người sốt ruột, nên không có chú ý tới.
Hắn đáp:
- Nơi này là sào huyệt của Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, Long tộc đều có đam mê thu thập đồ vật sáng lóng lánh, tuy nó còn không phải Long, nhưng cùng Long cũng coi như họ hàng gần, đồng dạng có thói quen của Long, đây chính là tài bảo nó nhiều năm góp nhặt.
Đa số là vàng bạc châu báu, còn có rất nhiều nguyên thạch.
- A.
Bích Linh Lung không có hứng thú gì, nàng xuất thân hào môn, bây giờ lại là Thái Tử Phi cao quý, những vật này đối với nàng mà nói không có ý nghĩa, lúc này nàng quan tâm một chuyện khác hơn.
- Chúng ta nhanh lên bờ, bằng không bọn họ căn bản không biết chúng ta hiện tại sống chết, nói không chừng sẽ phái người xuống tìm.
Nàng nói bóng gió rất rõ ràng, nếu bị người nhìn thấy bọn họ cô nam quả nữ ở đây, sẽ tổn hại danh dự, mấu chốt là vừa rồi nàng còn liều lĩnh nhảy xuống cứu hắn.
Nghĩ tới những thứ này nàng liền đau đầu, suy nghĩ đợi lát nữa làm sao giải thích, miễn cho ra bí cảnh lại nổi lên tin đồn.
Thấy nàng ngơ ngác xuất thần, Tổ An dùng Lưu Ly Bảo Châu thu đống vàng bạc châu báu kia vào.
Bích Linh Lung không quan tâm tiền, nhưng hắn vẫn rất cần.
Vốn tài phú của hắn không ít, tùy tiện dùng như thế nào cũng đủ để tiêu cả đời, nhưng sau lần luyện đan kia, mấy vạn lượng bay màu, này vẫn chỉ là dùng để làm môi giới, không có tính toán dược tài phí tổn.
Ngày sau hắn muốn luyện càng nhiều đồ vật, tiêu hao sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.
Thậm Hư Tử nghèo thành bộ dáng kia, hắn là tận mắt thấy, Luyện Kim Thuật là đốt tiền a.
Bỗng nhiên Mị Ly ồ một tiếng, ngơ ngác nhìn một hướng khác:
- Đây là...
- Làm sao?
Tổ An giật mình, lấy thân phận và ánh mắt của Mị Ly, có rất ít đồ vật để cho nàng cảm thấy hứng thú.
Hắn theo tầm mắt của đối phương nhìn lại, nguyên lai vừa rồi thu tài bảo vào Lưu Ly Bảo Châu, lộ ra một số đồ vật vụn vặt lẻ tẻ ở trong góc, nói đó có một cái gương đồng.
Gương đồng hình vuông, mặt kính chất liệu đặc thù, giống như đồng không phải đồng, mà giống như một loại bảo thạch nào đó.
Hai mặt gương đồng đều có ánh sáng nhạt, Tổ An cầm lên xem xét, lại không thể soi ra ảnh.
Một tấm gương không thể soi vật...
Hắn nhìn Mị Ly:
- Cái gương đồng này có vấn đề gì sao?
Mị Ly đưa tay tiếp nhận, tay có chút run rẩy:
- Nhiều năm như vậy, không nghĩ tới ta còn có thể gặp lại nó.
Tổ An kinh ngạc:
- Đây là gương của ngươi?
Mị Ly lắc đầu:
- Không phải của ta, mà là của Doanh Chính.
- Tần Thủy Hoàng!
Tổ An chấn kinh, không nghĩ đến ở trong động của một con Giao Long, lại phát hiện đồ vật của Tần Thủy Hoàng?
Ngón tay Mị Ly phất qua gương, trên mặt lộ ra vẻ hồi ức:
- Vật này tên Tần Vương Chiếu Đảm Kính, rộng bốn thước, cao năm thước chín tấc, trong ngoài có rõ ràng. Người ngay thẳng đến soi, bóng hình sẽ ngược lại, lấy tay để lên ngực, có thể nhìn lục phủ ngũ tạng. Người có tật bệnh trong người, che tim mà soi, có thể biết rõ vị trí bệnh. Nữ tử có tà tâm, thì gan trương tâm động. Tần Thủy Hoàng thường dùng nó soi người trong cung, ai gan trương tâm động liền giết...
Tổ An hồ nghi:
- Ngươi xác định không có nhận lầm? Đồ vật nhỏ như vậy, cùng ngươi miêu tả rộng bốn thước, cao năm thước chín tấc khác biệt có chút lớn nha.
Mị Ly lắc đầu:
- Sẽ không sai, ta có thể cảm giác được khí tức cccnó, hẳn là có nguyên nhân gì dẫn đến nó thu nhỏ.
- Năm đó Doanh Chính tính cách đa nghi, thích dùng gương này treo trong cung, mặc kệ là vương công đại thần, hay phi tần cung tỳ, chỉ cần có dị tâm, sẽ không chỗ che thân, một khi phát hiện, đều bị Doanh Chính tìm cơ hội tru sát.
- Còn có chức năng này?
Tổ An sững sờ, nghiên cứu nửa ngày cũng không phát giác được có điểm gì đặc biệt.
- Ta thấy thường thường không có gì lạ... Đúng rồi, nói đến thần kỳ như vậy, năm đó Doanh Chính có dùng tấm gương này soi ngươi không?