Mị Ly thăm thẳm thở dài:
- Nếu không ngươi cho rằng vì sao ta bị phong ấn?
Tổ An:
- ...
- Thu đi, thứ này tương lai hẳn sẽ hữu dụng.
Ánh mắt Mị Ly có chút sâu thẳm, trong nội tâm nàng âm thầm suy nghĩ:
- Từ khi vào bí cảnh này, ta một mực tâm thần bất an, chẳng lẽ bởi vì từ nơi sâu xa cảm nhận được vật này?
Tổ An không biết tâm sự của nàng, không nghĩ tới giết một con cá chạch lại có thu hoạch lớn như vậy.
Hô Mị Ly mấy lần nàng không có đáp ứng, sau đó thu hồi Lưu Ly Bảo Châu đi tới bên cạnh Bích Linh Lung.
- Yên tâm đi, nơi này quá sâu, còn có Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao bố trí các loại trận pháp, bọn họ không xuống được.
Bích Linh Lung cắn môi:
- Bọn họ không xuống được, nhưng chúng ta cuối cùng phải đi ra ngoài, ở chỗ này quá lâu sẽ không tốt lắm.
Tổ An cười ha ha:
- Ta mang ngươi đi lên là được.
Lúc này sắc mặt của Bích Linh Lung mới hòa hoãn:
- Cám ơn ngươi.
Tổ An thu đồ vật trong huyệt động của Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao không sai biệt lắm, sau đó gọi Mị Ly về.
- Sao cảm giác tâm sự nặng nề như vậy.
Tổ An hơi nghi hoặc, bất quá Mị Ly không nói, hắn không cách nào biết nàng đến cùng đang nghĩ gì.
Hắn thu thập xong tâm tình, đi tới bên người Bích Linh Lung, ôm lấy eo nàng.
Bích Linh Lung giật mình, như con thỏ chấn kinh lùi lại mấy bước:
- Ngươi làm gì?
Tổ An trợn mắt:
- Đương nhiên là mang ngươi đi lên, lấy tu vi của ngươi, căn bản không có cách đối kháng loạn lưu, ta không ôm ngươi, làm sao đi lên.
Bích Linh Lung có chút khó khăn:
- Thế nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa ta thân phận mẫn cảm, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, không thể có bất luận sai lầm gì.
Tổ An không còn gì để nói:
- Cũng không phải chưa ôm qua, ngươi xoắn xuýt cái này làm gì.
Bích Linh Lung gấp:
- Mấu chốt là lát nữa ra ngoài nhiều ánh mắt như vậy...
Nghe nàng nói, Tổ An cười:
- Nguyên lai ngươi không ngại chúng ta bí mật ôm, chỉ không muốn bị người khác nhìn thấy?
Bích Linh Lung đỏ mặt:
- Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, ta không phải ý này.
Tổ An đi tới bên người nàng, ôm vòng eo mềm mại:
- Yên tâm, thời điểm sắp lên ta sẽ buông ngươi ra.
Bích Linh Lung há miệng, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ là khuôn mặt ửng đỏ.
Tổ An không thể không cảm thán, nữ nhân này ngày bình thường tính tình hiếu thắng, nhưng thân thể thật mềm.
- Có thể... Đi chưa?
Thấy hắn ôm mình bất động, Bích Linh Lung yếu ớt hỏi.
- Nắm chặt.
Tổ An vội vàng tập trung ý chí, đầu gối hơi cong, sau đó đạp mặt đất, cả người giống như đạn pháo rời dây cung, trực tiếp lao ra sào huyệt của Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao.
Bích Linh Lung chăm chú ôm hắn, nàng đã sớm dùng nguyên khí hộ tráo tụ tập một số không khí ở bên người, bây giờ hẳn sẽ miễn cưỡng đủ dùng.
Đáng tiếc đầm nước này thực quá sâu, có thể chứa Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao dài mấy chục trượng tùy ý hoạt động, có thể nghĩ đầm nước này sâu bao nhiêu.
Mới đầu Bích Linh Lung còn có thể kiên trì, bất quá không lâu lắm thần sắc nàng ngưng trọng, bởi vì vừa rồi xuống dưới rất nhanh hôn mê, nàng dự đoán sai chiều sâu của đầm nước, không khí xung quanh dần dần ít đi, nàng đã có thể cảm giác được hô hấp khó khăn.
Trong đầm nước, Thủy nguyên tố cuồng bạo ăn mòn nguyên khí, có lẽ tu sĩ ở trong đầm nước bình tĩnh có thể kiên trì nửa canh giờ, nhưng ở chỗ này chỉ có thể kiên trì vài phút.
Nàng cắn chặt răng kiên trì, đôi tay nhỏ ôm chặt nam nhân ở bên cạnh, cảm nhận được khuỷu tay hắn ấm áp, trong lòng mới hơi yên tâm.
Có lẽ bởi vì nàng rất khó chịu, rõ ràng thời gian không có qua bao lâu, nàng lại cảm thấy giống như qua mấy năm.
Lại cách một hồi, nàng ẩn ẩn có thể nhìn thấy ánh sáng trên đỉnh đầu, biết sắp đến mặt nước.
Trong nội tâm nàng buông lỏng, rốt cuộc duy trì không được, thiếu oxy dẫn đến tinh thần nàng hoảng hốt, không cẩn thận lại sặc mấy ngụm nước, vô ý thức giằng co.
Đúng lúc này, một bờ môi mềm mại dính sát, nàng cảm giác được một cỗ không khí mới mẻ tràn tới.
Nàng tham lam hô hấp không khí cứu mạng, sau đó thần chí dần dần khôi phục, đôi mắt đẹp nhất thời trợn lớn, lúc này nàng mới phát hiện hai người đã hôn nhau.
Trong nháy mắt đó đầu nàng oanh một tiếng, sau đó tất cả đều trống không, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa hôn môi với ai, dù nàng đã lấy chồng.
Ở trong hào môn quý tộc lớn lên, nàng từ nhỏ được bồi dưỡng các loại lễ nghi, tiểu thư thế gia đại tộc nhất định phải gò bó theo khuôn phép, nhất định phải thục nữ, thời điểm nàng được chọn làm Thái Tử Phi, phương diện này huấn luyện càng nghiêm ngặt.
Mặc kệ là hoàng gia cũng tốt, Bích gia cũng được, đều tận lực bảo hộ nàng, sẽ không để cho bất kỳ nam tử nào tiếp cận nàng.
Nàng cũng rất có trách nhiệm, hình tượng không ai có thể bắt bẻ được.
Thẳng đến gặp Tổ An...
Lần kia hai người không sợi vải ôm nhau, trong nội tâm nàng hơi khác thường, bất quá dùng lý trí cường đại nói với mình, cái kia là bởi vì bị kẻ gian làm hại, không phải tâm ý.
Nhưng bây giờ tính toán như thế nào, dưới tình huống thanh tỉnh bị nam nhân này hôn.
Càng làm cho nàng mờ mịt là, giờ phút này tâm tình của nàng không hề khó chịu và chán ghét.
Thậm chí nàng không muốn đẩy hắn ra.
Hắn là vì cứu ta mới như vậy... Ân, chính là như vậy.
Nàng không ngừng tự an ủi mình, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Tổ An nhất thời vui, hắn vốn chỉ đơn thuần độ khí cho nàng mà thôi, kết quả nàng bày ra bộ dáng mặc cho quân hái.
Hắn cũng không phải nam tử đần độn, tự nhiên ôn nhu hôn lên, tay từ từ lần xuống, xoa bóp lấy bờ mông co giãn của nàng.