Toàn thân Bích Linh Lung run lên, hắn vậy mà... hắn vậy mà...
Thế nhưng nàng lại không biết nên làm sao cho phải, chỉ có thể chăm chú nhắm mắt, như giả vờ cái gì cũng không biết.
Chỉ là khi bàn tay kia không thấy đủ, lần ra phía trước bóp nhẹ lên gò mu, nhẹ day day, nàng không nhị được uhm một tiếng, thân thể run rẩy kịch liệt.
- Lại mẫn cảm như vậy?
Khi tay hắn lần vào trong quần lót, bên trong đã ướt nhẹp, làm Tổ An kinh ngạc không thôi…
- Uhm…
Không biết qua bao lâu, bên tai truyền tới thanh âm ôn nhu, còn có chút tiếc nuối:
- Chúng ta sắp ra ngoài rồi.
Lúc này Bích Linh Lung mới hồi phục tinh thần lại, mở to mắt, loáng thoáng có thể thông qua mặt nước nhìn thấy những bóng người lo lắng ở bên bờ.
Trong nội tâm nàng xấu hổ, vội vàng đẩy Tổ An ra, sau đó thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy ra mặt nước.
- Thái Tử Phi!
Đám người vốn ở bên bờ tìm kiếm vội vàng vây quanh.
Bất quá một bóng người khác nhanh hơn bọn họ, cũng không biết từ nơi nào biến ra một bộ áo bào khoác lên người nàng, che khuất thân hình uyển chuyển.
Trong lòng Bích Linh Lung ấm áp, gia hỏa này vẫn rất biết quan tâm nha, bất quá nhìn ánh mắt của người xung quanh, nàng lập tức ho nhẹ:
- Đa tạ Tổ đại nhân cứu giúp.
Tổ An mỉm cười:
- Thái Tử Phi khách khí, vừa rồi nếu không phải Thái Tử Phi xuống nước, phân tán bộ phận lực chú ý của Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, ta cũng không có cơ hội giết chết nó dễ dàng như vậy.
Hai người ở dưới nước toàn gọi Linh Lung A Tổ, khi trở lại trên bờ, không có bất kỳ thương lượng gì, rất ăn ý xưng hô bình thường.
Nghe Tổ An nói, hai má Bích Linh Lung đỏ rực, nàng tự nhiên minh bạch đối phương cố ý cho nàng mặt mũi, bằng không nàng nhảy xuống cái gì cũng không giúp đỡ, còn xém chút chết đuối, nói ra thực quá mất mặt.
Nàng cảm kích liếc hắn một cái, sau đó thuận thế nói:
- Vẫn là nhờ Tổ đại nhân có thể đối đầu Cửu phẩm Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, ta mới có cơ hội cống hiến một phần lực lượng, vừa rồi loại tình hình kia, cũng chỉ có liều mạng một lần, may mắn cuối cùng thành công đánh giết Ác Giao.
Mọi người tán thán nói:
- Tổ đại nhân lợi hại, Thái Tử Phi càng lợi hại.
- Quả nhiên là mày liễu không nhường mày râu!
- Vừa rồi loại tình huống đó chúng ta đều sợ hãi, cũng chỉ có Thái Tử Phi dám xông vào.
...
Nghe mọi người khen, Bích Linh Lung buông lỏng một hơi, vốn nàng còn lo lắng làm sao giải thích sự tình mình liều mạng nhảy xuống, kết quả Tổ An hời hợt đã giúp nàng giải quyết vấn đề khó khăn này.
Nàng mím môi nhìn về phía Tổ An, đối phương cũng đang nhìn nàng mỉm cười.
Không biết vì sao, nàng không tự giác nhìn môi đối phương, còn có cánh tay đáng ghét kia, trong nháy mắt tâm hoảng ý loạn, vội vàng quay mặt đi không dám nhìn hắn, phía dưới hình như lại càng ẩm ướt.
Đúng lúc này, xa xa truyền tới tiếng hô:
- Linh Lung, Linh Lung cứu mạng.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một người mập mạp thở hồng hộc chạy tới, đằng sau một đám Cự Lang truy đuổi, mà những vệ sĩ Đông Cung kia thì máu me khắp người ở phía sau ngăn cản bầy sói.
- Là Thái Tử!
- Nhanh cứu người!
Đám người vội vàng khua binh khí tiến lên, những con sói kia thấy nhiều người như vậy, nhất thời dừng bước, ở ngoại vi lượn vài vòng, sau đó không cam lòng rút lui.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao các ngươi lại bị Bạch Cự Lang truy đuổi?
Bích Linh Lung vừa lệnh thủ hạ băng bó vết thương, vừa tò mò hỏi.
Thái Tử nói:
- Vừa rồi thời điểm con Giao kia xuất hiện quá dọa người, nghe nói nó đặc biệt thích ăn người mập, ta đương nhiên phải chạy, kết quả không biết làm sao, một đường đụng phải các loại Hung thú, Linh Lung, ta không muốn rời ngươi, bọn họ đều gạt ta, chỉ có ở bên người ngươi mới an toàn nhất.
Vẻ mặt mọi người cổ quái, Thái Tử này thật đúng là bùn nhão không dính lên tường được.
Lúc này Cao Anh nghe không vô, tằng hắng một cái đi ra giải thích:
- Lúc đó nhìn thấy các ngươi bị Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao vây khốn, chúng ta không có cách nào tiến vào giúp đỡ, nên muốn nhanh trở về xin cứu binh đến giúp đỡ.
Ở đây đều là tinh anh của các đại gia tộc, tự nhiên minh bạch dự định của bọn họ, nói đi cầu viện binh chỉ là kéo mặt mũi mà thôi.
Bất quá bọn hắn cũng lý giải cách làm này, đổi lại là bọn họ, hơn phân nửa cũng sẽ che chở Thái Tử rời đi.
- Đúng rồi, Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao kia... đâu?
Bùi Hữu tò mò hỏi, bỗng nhiên ánh mắt rơi xuống trên Giao thi cách đó không xa, thoáng cái sửng sốt.
Triệu Hi cười ha ha:
- Vừa rồi các ngươi không thấy Tổ đại nhân một người lực chiến Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, về sau nhảy vào đầm sâu đánh giết.
Mạnh Phàn lập tức bổ sung:
- May mà có Thái Tử Phi giúp đỡ, bằng không Tổ đại nhân một người muốn giết Hung thú Cửu phẩm vẫn tương đối khó khăn.
Hô hấp của Triệu Hi cứng lại, thầm mắng một tiếng nịnh hót, đồng thời âm thầm hối hận, cái miệng mình này, sao không nghĩ đến điểm đó chứ, tuyệt đối đừng đắc tội Thái Tử Phi a.
Lấy Liễu Hiển cầm đầu mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu miêu tả tình hình chiến đấu vừa rồi, dù thân thể đều có thương tổn, vết máu trên mặt chưa lau sạch, nhưng cả đám hưng phấn không thôi.
- Đánh giết Hung thú Cửu phẩm?
Cao Anh và Bùi Hữu khiếp sợ nhìn Tổ An, bọn họ rõ ràng tu vi của Thái Tử Phi còn kém hai người, nhưng bọn hắn ở trước mặt Hung thú Cửu phẩm cũng chỉ đưa đồ ăn, cho nên hơn phân nửa là Tổ An đơn thương độc mã giải quyết Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao.
Đây là khái niệm gì!
Từ nay về sau, kinh thành sẽ thêm một thiên tài tuyệt thế, sẽ không ai cảm thấy những chiến tích trước kia của hắn là may mắn, đến thời điểm các đại gia tộc khẳng định đều sẽ ném ra cành ô liu.