Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1480 - Chương 1480: Dã Nhân Trong Bí Cảnh

Chương 1480: Dã Nhân trong bí cảnh Chương 1480: Dã Nhân trong bí cảnh

- Ừm, nghe nói Sở gia đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn, trở về để cữu cữu tìm một tiểu thư phù hợp đề thân.

Cao Anh nghĩ, có điều rất nhanh hắn buồn bực, hai nữ nhân xinh đẹp nhất Liễu gia đã bị tuyển vào cung, người khác thì niên kỷ tựa hồ hơi nhỏ.

Bùi Hữu cũng đang suy nghĩ:

- Vị cô nương nào của Bùi gia đến tuổi lập gia đình đây, ngô, trước đó tựa hồ hắn hỏi Tiểu Mạn, Tiểu Mạn luận dung mạo luận tư chất đều không thua Sở Sơ Nhan, rất phù hợp. Bất quá ta nghe nói bá phụ tìm cho nàng một mối hôn sự? Trở về phải hỏi tình huống mới được.

Mà Liễu Hiển thì nghĩ trở lại kinh thành phải mời Tổ An đi Thiên Tiên Cư, giới thiệu cho Tổ An mấy hoa khôi, tuy dung mạo chưa hẳn bằng Sở đại tiểu thư, nhưng khéo hiểu lòng người, giỏi hầu hạ nam nhân, những danh môn quý nữ kia vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp.

Có câu nhân sinh tam đại sắt, cùng một chỗ ăn trộm, cùng một chỗ chiến đấu, cùng một chỗ chơi gái... Ha ha ha, ta quả thực là thiên tài.

Thời điểm mọi người đang nghĩ ngợi làm sao lôi kéo hắn, Tổ An đang kiểm tra thương thế cho Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn, hai người thân là thiếp thân thị vệ của Thái Tử, trên người chảy không ít màu, may mắn không tính trí mạng.

Bất quá rất nhiều thị vệ không có may mắn như vậy, hắn đại khái nhìn xem, trước đó thị vệ Đông Cung lưu ở bên người Thái Tử tiếp cận hai mươi người, hiện tại chỉ còn lại không tới mười người, nghĩ đến hơn phân nửa đã chết ở trong miệng Hung thú.

Hắn lấy ra thuốc trị thương mà Sở Ấu Chiêu trước đó chuẩn bị đắp cho hai người, sau đó hỏi:

- Các ngươi đã đi, vì sao lại trở về?

Phác Đoạn Điêu cười khổ:

- Không biết vì cái gì, cảm giác quá nát, lúc chúng ta rời đi đã cực kỳ cẩn thận, dù sao trước đó từng có kinh nghiệm đụng vào sào huyệt Hung thú, nhưng không biết vì sao, lần này chúng ta cố ý tránh đi, kết quả lại đụng vào.

- Thật là gặp quỷ, cảm giác đám Hung thú trong núi này không bình thường, không chỉ thực lực cao hơn trong tình báo, hơn nữa còn không ở địa bàn của mình, mà tán loạn khắp nơi.

Tiêu Ti Côn cũng nói.

- Chúng ta bị đuổi đến cùng đường mạt lộ, đành phải chạy qua bên này, muốn mượn uy áp của Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao uy hiếp những Bạch Cự Lang kia.

Phác Đoạn Điêu giải thích:

- Tổ đại ca, vừa rồi chúng ta muốn ở lại giúp đỡ, nhưng...

Hắn lặng lẽ liếc nhìn đám người Thái Tử, có chút muốn nói lại thôi.

Tổ An vỗ vỗ vai hắn:

- Không cần để ở trong lòng, ta biết các ngươi khó xử, các ngươi cũng thân bất do kỷ.

Lúc này hai huynh đệ mới chuyển buồn thành vui:

- Tổ đại ca ngươi thật lợi hại, ngay cả Hung thú Cửu phẩm cũng có thể giết.

Tổ An mỉm cười:

- Vận khí tốt mà thôi, hơn nữa cũng nhờ có đệ tử các nhà dục huyết phấn chiến, giúp ta chia sẻ áp lực.

Những đệ tử thế gia kia nghe được trong lòng đều ấm áp, ánh mắt nhìn về phía Tổ An tràn ngập cảm kích, Tổ đại nhân vóc người soái, nói chuyện lại dễ nghe, chúng ta ưa thích hắn.

Tổ An để bọn hắn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đi tới bên cạnh Bích Linh Lung:

- Kiểm kê thế nào rồi?

Lúc này nhìn đến hắn, sắc mặt của Bích Linh Lung có chút mất tự nhiên, dù sao nơi cần hôn đã hôn, nơi cần sờ cũng sờ, còn là lúc nàng thanh tỉnh, bất quá ở trước mặt nhiều người như vậy, nàng không tiện biểu lộ ra cái gì, vội vàng đáp:

- Vừa rồi cùng Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao kịch chiến, mọi người tổn thất rất thảm trọng, có một phần ba người chiến tử tại chỗ, một phần ba trọng thương, người còn lại hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút thương tổn.

Mạnh Phàn không để ý chút nào nói:

- Thái Tử Phi không cần quá lo lắng, mọi người tới tham gia nhiệm vụ lần này đều đại biểu vinh diệu cho các nhà, mỗi người đều mang quyết tâm chiến tử sa trường, hơn nữa bất kể nói thế nào, chúng ta cuối cùng cũng hoàn thành đại khảo, hơn nữa còn là Cửu phẩm, bên Tề Vương khẳng định không lời nào để nói.

Triệu Hi cũng cười nói:

- Không sai, lần này sau khi đi ra ngoài, địa vị của Thái Tử không còn cách nào dao động, nơi này sớm chúc mừng Thái Tử Phi tương lai thành mẫu nghi thiên hạ.

Nếu là lúc trước nghe được lời như thế, Bích Linh Lung khẳng định rất hoan hỉ, dù sao đó là mộng tưởng nàng truy đuổi, nhưng hôm nay nghe nói như thế, nàng phản ứng đầu tiên là khẩn trương nhìn về phía Tổ An, sợ hắn không vui, sau đó vội vàng nói:

- Cái này không thể nói lung tung, có chút vượt qua.

Triệu Hi cười ha ha:

- Cũng đúng, vậy thì chờ tương lai lại chúc mừng.

Bích Linh Lung không muốn tiếp tục đề tài này, vội vàng nói:

- Mau rút gân của Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, chúng ta trở về phục mệnh, trong núi này nguy cơ tứ phía, mau rời khỏi thì tốt hơn.

Giao thi khổng lồ như vậy là không thích hợp vận chuyển, không có khả năng để Tổ An một đường gánh lấy a.

- Vẫn là Thái Tử Phi cân nhắc chu toàn, không giống có ít người tiểu nhân đắc chí.

Mạnh Phàn âm dương quái khí.

Triệu Hi giận:

- Ngươi nói chuyện cứ nói, nhìn ta làm gì?

Mạnh Phàn trợn mắt:

- Ánh mắt sinh trên người ở ta, ta muốn nhìn người nào thì nhìn, ngươi quản được sao?

Bích Linh Lung đau đầu, hai tên dở hơi này, một ngày không cãi nhau thử xem có chết không.

Rất nhanh võ sĩ các đại gia tộc chạy tới muốn rút Giao gân, đúng lúc này, bỗng nhiên một đội Dã Nhân lao ra.

- Bô bô!

- A bộ sạch sẽ!

- A ga gả?

...

Đám người kia từng cái trần truồng, phía dưới che váy da dã thú, trên người không biết dùng nước màu gì vẽ đầy, trên đầu còn cắm lông vũ đủ loại màu sắc.

Nhìn trong tay những người này cầm đao kiếm cung tiễn, võ sĩ các nhà như lâm đại địch.

Bình Luận (0)
Comment