Vệ Bình Dương cười ha ha:
- Không sai, có người của các ngươi canh ở cửa bí cảnh, chúng ta xác thực không vào được, nhưng lần này không vào được không có nghĩa là lúc trước không vào được.
Bích Linh Lung giật mình, thốt ra:
- Các ngươi là ba năm trước...
- Không sai!
Vệ Bình Dương vuốt râu.
- Ba năm trước học viện mở bí cảnh, Tề Vương nghĩ biện pháp xếp chúng ta vào. Lần kia không liên quan đến Thái Tử đại khảo, kiểm tra tự nhiên không nghiêm ngặt. Các ngươi biết những năm này chúng ta sống như thế nào không, mỗi ngày làm bạn với dã thú, trải qua sinh hoạt còn không bằng dã nhân, tất cả mọi người sắp điên rồi, may mắn, may mắn các ngươi rốt cục đến, ha ha ha ha.
Tổ An trợn mắt hốc mồm, Tề Vương thật đa mưu túc trí, vậy mà sớm ba năm đã bố trí xong cục này, trong khoảng thời gian gần đây nhìn như Tề Vương Phủ yếu thế, bây giờ nghĩ lại nói không chừng là bọn hắn cố ý, chính là vì để Hoàng Đế đồng ý đại khảo này.
Lão âm bỉ a lão âm bỉ!
Tổ An vừa nghĩ tới mình đắc tội dạng người như vậy, lưng trở nên lạnh lẽo, nghĩ đến Tề Vương chủ yếu dùng tinh lực đối phó Hoàng Đế và Thái Tử, còn không có thời gian để ý đến hắn, chờ giải quyết lần đại khảo này, Tề Vương thật xuất thủ đối phó mình, vậy thì phiền phức.
Nghĩ đến đây hắn không thể không khinh bỉ Hoàng Đế, ỷ vào mình là thiên hạ đệ nhất nhân liền giỏi sao, lại hoàn toàn bị Tề Vương đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nhìn những thủ đoạn này của Tề Vương, quả nhiên là đại trí giả, bất tri bất giác bố trí xuống thiên la địa võng.
So sánh mà nói, Hoàng Đế kém hơn rất nhiều, từ khi vào bí cảnh, đội ngũ của Thái Tử đã bị người nắm mũi dẫn đi.
Nếu không có ta, huynh đệ Cố thị và Thạch Thống cũng đủ để diệt cả đoàn, nói đến Hoàng Đế cũng không phải cái gì cũng không làm, hắn cũng để Kim bài Tú Y Sứ Giả như ta âm thầm bảo hộ Thái Tử và Thái Tử Phi nha.
Lúc đầu lấy tu vi của mình, đầy đủ khống chế cục diện.
Chắc hẳn Hoàng Đế cũng không ngờ được Tề Vương điên cuồng như thế, vậy mà sớm ba năm an bài Tông Sư cùng một đám cao thủ vào.
Lúc này Bích Linh Lung mới nói:
- Vệ Bình Dương, ngươi thật lớn mật, ngươi cho rằng ở chỗ này giết chúng ta, Hoàng Thượng sẽ không điều tra ra? Bất cứ chuyện gì chỉ cần làm, luôn có dấu vết để lại.
Đám người âm thầm bội phục, khó trách nàng được Hoàng Thượng chọn làm Thái Tử Phi.
Mặc kệ vừa rồi đối mặt Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao cũng tốt, hay hiện tại đối mặt cao thủ Tông Sư cũng được, nàng thủy chung là người trấn định nhất dũng cảm nhất, cho mọi người dũng khí to lớn.
Vệ Bình Dương cười ha ha:
- Thái Tử Phi, ngươi không cần hù dọa ta, Tề Vương sao có thể nghĩ không ra những chuyện này. Người ở đây đều là tướng sĩ nhiều năm trước bỏ mình mất tích, bọn hắn đều là người không tồn tại, Hoàng Thượng làm sao tra được?
Bích Linh Lung nhíu mày, Tề Vương thật biết bỏ công sức, những thứ này không biết phải chuẩn bị bao nhiêu năm.
Nàng lạnh lùng nhìn về phía đối phương:
- Bọn hắn không tồn tại, vậy còn ngươi? Ngươi sẽ không mất tích hoặc chết rồi chứ?
Vệ Bình Dương thu hồi tiếu dung:
- Cái này không nhọc ngươi quan tâm, giết các ngươi, tự nhiên không có người biết ta tồn tại.
Sắc mặt Bích Linh Lung tái nhợt, bất quá nàng vẫn nghểnh đầu:
- Ngươi cho rằng thật ăn chắc chúng ta, vừa rồi chúng ta ngay cả Hung thú Cửu phẩm cũng có thể giết, thật đánh nhau hươu chết vào tay ai còn chưa biết được. Ta khuyên ngươi không nên ủ thành sai lầm lớn, thật đại chiến, có lẽ chúng ta không phải đối thủ, nhưng muốn chạy một hai người vẫn rất dễ dàng, một khi ra bí cảnh, âm mưu của Tề Vương bại lộ, Hoàng Thượng có lý do xuất thủ diệt hắn, chờ đợi các ngươi chỉ có một đường hủy diệt.
- Cho nên không bằng bỏ gian tà theo chính nghĩa, hiện tại đầu nhập vào chúng ta, ta không chỉ bỏ qua chuyện cũ, ngươi còn là đệ nhất công thần, đến thời điểm vinh hoa phú quý, tài nguyên tu hành, ngươi không thiếu gì cả, chẳng phải tốt hơn làm khách khanh cho Tề Vương sao?
Vệ Bình Dương kinh ngạc:
- Không thể không nói, ngôn ngữ của Thái Tử Phi xác thực rất có lực kích động, nói đến ta cũng có chút động tâm.
Bích Linh Lung không cao hứng nổi, bởi vì đối phương như vậy biểu hiện hắn cự tuyệt mình lôi kéo.
- Nếu quả thật để cho các ngươi chạy mất, coi như ta giết ngươi và Thái Tử, xác thực cũng không có ý nghĩa gì, thế nhưng Tề Vương đã bày xuống cục này, há sẽ không có chuẩn bị?
Vệ Bình Dương thở dài.
- Thái Tử Phi, ngươi cố ý cùng ta nói nhăng nói cuội, đơn giản là muốn kéo dài thời gian để thủ hạ khôi phục chút sức chiến đấu, ngươi đoán ta đã khám phá dụng ý của ngươi, vì sao còn cùng ngươi trò chuyện lâu như vậy không.
Sắc mặt Bích Linh Lung đại biến, chẳng lẽ...
Vệ Bình Dương cười lạnh:
- Vừa rồi Thái Tử rõ ràng đã chạy, ngươi nói vì sao hắn lại về?
Cao Anh giật mình:
- Chẳng lẽ những Hung thú kia đột nhiên xuất hiện, là các ngươi động tay.
- Đương nhiên, là chúng ta lén xua đuổi những Hung thú kia đến khu vực các ngươi đi qua.
Vệ Bình Dương đắc ý.
- Vốn muốn để các ngươi chết ở trong tay Hung thú, không nghĩ tới các ngươi cũng coi như có chút bản sự, từng cái hung hãn không sợ chết, cho nên chúng ta chỉ có thể tự mình xuất thủ.
Nghe hắn nói, tất cả mọi người tuyệt vọng, chỉ những người trước mắt này bọn hắn đã đánh không lại, nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, lại còn có người...
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng rít vang lên, một bóng người nhanh chóng lao ra.
Trong trận doanh Mạnh gia rối loạn, bởi vì bọn hắn phát hiện người chạy đi là công tử Mạnh Phàn!
Trong lúc nhất thời bọn hắn tiến thối lưỡng nan, theo lý thuyết bọn hắn nên đi theo công tử nhà mình, nhưng bây giờ Thái Tử và Thái Tử Phi còn ở nơi này, chạy chẳng phải thành đào binh.