Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1486 - Chương 1486: Mượn Hắn Sử Dụng Ta Vui Lòng

Chương 1486: Mượn hắn sử dụng ta vui lòng Chương 1486: Mượn hắn sử dụng ta vui lòng

Tổ An dừng lại, hắn từ bỏ công kích, bởi vì trong khoảng thời gian này tiếp xúc, hắn xác định mình công kích chỉ là phí công.

Lúc này một bóng người chậm rãi từ không trung hiện ra, đạo lưu quang kia cũng trở lại bên cạnh hắn, ông ông tác hưởng, là một thanh phi kiếm.

Thanh âm của Mị Ly truyền đến:

- Tông Sư bắt đầu tu luyện thần hồn, trong phạm vi thần niệm bao trùm, ngươi xuất thủ như thế nào cũng chạy không khỏi cảm giác của hắn, cho nên mỗi lần hắn đều như có thể liệu trước tiên cơ.

Nghe được thanh âm của nàng, Tổ An không tự chủ được buông lỏng một hơi:

- Hoàng Hậu tỷ tỷ, ngươi rốt cục tỉnh.

Mị Ly ân một tiếng, lại lâm vào trầm mặc, dường như tâm sự nặng nề.

Tổ An lại không để ý tới nhiều, vội vàng hỏi:

- Lần này ta có cơ hội không?

- Không có một chút cơ hội.

Mị Ly không khách khí nói.

Tổ An:

- ...

- Dù tăng thêm những kỹ năng hack kia cũng không được?

Hắn không cam lòng hỏi lại.

- Cũng bởi vì ngươi có những kỹ năng hack kia, mới có thể cửu tử nhất sinh, nếu không thì thập tử vô sinh.

Mị Ly hừ một tiếng.

- Lần này địch nhân của ngươi không giống trước kia, Tông Sư và Cửu phẩm có chất khác nhau, ở dưới thần niệm ngươi không chỗ che thân, tất cả công kích né tránh đều không có ý nghĩa. Nếu như chỉ chống lại một Tông Sư, lấy năng lực thực chiến nghịch thiên của ngươi, ngược lại có thể liều một phen, nhưng hôm nay có hai Tông Sư, hai Cửu phẩm, còn có một đống lớn cao thủ Bát phẩm Thất phẩm, ngươi cầm đầu đi đánh sao?

- Ta khuyên ngươi bây giờ thừa dịp Lục Khiếu còn chưa khôi phục bỏ chạy, có lẽ còn có thể giữ được tính mạng, bằng không đợi hắn khôi phục lại, ngươi muốn chạy cũng không chạy được.

Tổ An quay đầu nhìn Bích Linh Lung và đám người Phác Đoạn Điêu, Tiêu Ti Côn, rơi vào trầm mặc.

Lúc này Lục Khiếu và Vệ Bình Dương cũng đang tán gẫu.

- Ngươi đến chậm thêm một chút, sẽ phải nhặt xác cho ta.

Trong thanh âm của Lục Khiếu có chút bất mãn, hiển nhiên vừa rồi bị dọa sợ.

- Lục Huynh đừng nóng giận, ta không phải kịp thời đuổi tới sao.

Vệ Bình Dương vừa cười vừa nói, đồng thời ánh mắt rơi xuống tay cụt của hắn, thở dài một hơi.

- Hoàng Đế chỉ lưu một tia khí tức ở trên người nàng, cũng đã lợi hại như thế, quá kinh khủng.

Lục Khiếu cũng lòng còn sợ hãi gật đầu:

- May mắn gần đây bí cảnh này hơi cổ quái, tựa hồ có thể ngăn cách khí tức và liên lạc ở bên ngoài, nếu như ở thế giới bên ngoài, ta không chỉ đoạn một cánh tay đơn giản như vậy.

- Xem ra thiên mệnh ở bên Tề Vương.

Vệ Bình Dương cười nói.

- Lục Huynh ngươi còn bao lâu mới có thể khôi phục?

- Một canh giờ, một canh giờ sau ta có thể khôi phục chiến lực, bất quá...

Ánh mắt Lục Khiếu rơi xuống vai trái trống rỗng của mình.

- Nhưng cánh tay trái chỉ sợ là không có cách nào khôi phục.

Tu sĩ cao cấp đều có năng lực khôi phục cường đại, đến Tông Sư tốc độ càng nhanh, nhưng điều kiện tiên quyết là có thể bài xuất tất cả khí tức của đối thủ ra ngoài.

Trong lòng Vệ Bình Dương có chút mừng thầm, những năm này Lục Khiếu một mực vượt qua hắn, nhưng qua chiến dịch này, coi như hắn khôi phục, khẳng định cũng rơi xuống một chút, khách khanh thứ nhất của Tề Vương Phủ chỉ sợ phải đến phiên ta làm.

Xưa nay Tề Vương nghiêm cấm thủ hạ nội chiến, giữa sân còn có nhiều cao thủ Tề Vương Phủ nhìn chằm chằm như vậy, vừa rồi hắn không dám không cứu, bất quá trong lòng cười trên nỗi đau của người khác lại khó tránh khỏi.

- Được rồi, Lục Huynh hảo hảo dưỡng thương, Vệ mỗ hộ pháp cho ngươi.

Hắn đứng ở bên người Lục Khiếu, sau đó phất tay, tỏ ý bọn thủ hạ thu nhỏ vòng vây.

- Thái Tử Phi, để Vệ mỗ cũng tiếp một kiếm kia được không.

Trong lời nói của Vệ Bình Dương có mấy phần trêu tức, hiển nhiên hắn nhìn ra trạng thái của Bích Linh Lung bây giờ tuyệt đối không cách nào thi triển kiếm thứ hai.

Trong lòng Bích Linh Lung thầm giận, nhưng không có tâm tư phản bác đối phương, mà sắc mặt nặng nề nhìn mọi người:

- Chư vị, hôm nay hơn phân nửa là phải chết ở chỗ này, các vị đại khái có thể thừa dịp hiện tại cải đầu Tề Vương Phủ, Linh Lung tuyệt đối sẽ không oán giận.

Triệu Hi cười ha ha:

- Thái Tử Phi nói gì vậy, chúng ta đều là nam nhi thiết huyết được các nhà tuyển ra, sao có thể làm sự tình khúm núm. Lại nói, sự tình hôm nay lớn như vậy, bọn hắn dám để lại người sống tiết lộ phong thanh sao? Đầu hàng để chết biệt khuất, còn không bằng thống thống khoái khoái chiến một trận.

Tổ An âm thầm gật đầu, Triệu Hi này ngày thường nhìn rất thô kệch, không nghĩ tới cũng trong thô có mảnh.

Vừa rồi có không ít người tâm tư lưu động, nhưng nghe Triệu Hi nói, tất cả đều triệt để bỏ đi ý nghĩ khác, từng cái gào thét:

- Tử chiến đến cùng, tử chiến đến cùng!

Vệ Bình Dương cười lạnh:

- Can đảm lắm, đáng tiếc không có ý nghĩa gì.

Tay hắn vung lên, thanh âm lạnh lúng:

- Một tên cũng không để lại!

- Giết!

Sau một vòng mưa tên, những tử sĩ của Tề Vương Phủ ào ào đánh tới.

- Giữ nghiêm trận hình!

Bây giờ thân thể của Bích Linh Lung suy yếu không gì sánh được, chỉ có thể dựa ở trên người Tổ An mới có thể miễn cưỡng đứng vững, nhưng nàng vẫn kiên trì chỉ huy thủ hạ.

Những người này đều là tinh anh của các nhà, tổ chức thoả đáng cũng có sức đánh một trận, nếu như loạn trận hình, vậy thì thật là mặc người chém giết.

Nhìn Thái Tử Phi cơ hồ là nằm ở trên người nam nhân khác, người Đông Cung lại không ai dị nghị, dường như vốn nên thế, lúc này bọn hắn liều mạng duy trì trận hình ngăn cản Tề Vương Phủ trùng kích.

Ngược lại là Vệ Bình Dương mở miệng trào phúng:

- Triệu Duệ Trí a Triệu Duệ Trí, lão bà của ngươi nằm ở trong ngực nam nhân khác ngươi lại thờ ơ, Thái Tử làm đến như ngươi quả thực là sỉ nhục của hoàng thất, vẫn là thối vị nhượng chức cho Tề Vương đi.

Bình Luận (0)
Comment