Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1485 - Chương 1485: Ma Nữ Tóc Trắng (2)

Chương 1485: Ma nữ tóc trắng (2) Chương 1485: Ma nữ tóc trắng (2)

Oanh...

Một tiếng vang thật lớn, bụi đất tung bay.

Chỗ Lục Khiếu xuất hiện một khe rãnh dài mấy chục trượng, tất cả cây cối đều hóa thành bột mịn, những cao thủ Tề Vương Phủ đi theo Lục Khiếu kia, đều trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian.

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn hết thảy, một kiếm này kinh khủng như vậy!

Đám người Vệ Bình Dương vô ý thức lui lại mấy bước, ngay cả Lục Khiếu cũng không tiếp nổi một kiếm, bọn hắn càng không có cách nào.

Đúng lúc này, không trung kim quang ảm đạm, ưm một tiếng, một bóng người từ giữa không trung rơi xuống.

- Linh Lung!

Tổ An một mực yên lặng chú ý trạng thái của nàng, thấy thế vội vàng bay ra ngoài ôm lấy.

Nhưng thấy rõ bộ dáng của nàng lúc này, lập tức giật mình.

Trước một giây Bích Linh Lung còn tóc dài đen mượt, nhưng bây giờ mái tóc đã hóa thành trắng, da thịt óng ánh như ngọc lúc này cũng u ám không ánh sáng.

Hiển nhiên một kiếm kia rút ra quá nhiều sinh mệnh tinh khí.

Nghe hắn lo lắng kêu gọi, Bích Linh Lung thăm thẳm mở to mắt, nhìn thấy ôm lấy mình là Tổ An, trong lòng hơi thở phào một cái, nhưng lập tức nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi:

- Có phải hiện tại ta vừa già vừa xấu hay không?

Tổ An lắc đầu:

- Không, ngươi vẫn xinh đẹp giống như trước, không, càng xinh đẹp hơn trước.

Bích Linh Lung thăm thẳm thở dài:

- Ngươi vẫn thích gạt người, lúc trước Hoàng Thượng ban thưởng ta mai hoa điền này đã nói, đây là cho ta thủ đoạn bảo mệnh, không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không thể vận dụng, bằng không nhẹ thì dung nhan già đi, nặng thì mất mạng tại chỗ.

Trong lòng Tổ An chửi mẹ, lão Hoàng Đế âm bỉ này, cho đồ vật vì sao cho thứ tác dụng phụ to lớn như thế, đây không phải hố người sao?

Cảm nhận được vẻ tuyệt vọng trong mắt đối phương, Tổ An vội vàng nói:

- Yên tâm, mặc dù bây giờ thân thể ngươi suy yếu, nhưng còn không đến mức mất mạng, hảo hảo tĩnh dưỡng một đoạn thời gian hẳn có thể khôi phục.

- Hồng nhan đã già, khôi phục lại có ý nghĩa gì.

Tay nắm sợi tóc trắng bạc, thanh âm của Bích Linh Lung ảm đạm không gì sánh được.

Tổ An biết nữ tử càng đẹp càng để ý dung nhan của mình, huống chi Bích Linh Lung gả vào hoàng thất, dung mạo ý vị như thế nào không cần nói cũng biết.

Hắn cười an ủi:

- Ngươi không cần tuyệt vọng, không nói tóc trắng của ngươi có thể khôi phục hay không, coi như không thể khôi phục lại thế nào, không phải rất đẹp sao, hôm nào ta kể cho ngươi cố sự về Bạch Phát Ma Nữ, ta một mực ưa thích nhân vật chính kia a.

Bích Linh Lung đỏ mặt:

- Ngươi cái tên này, khẩu vị thật đặc biệt.

Mọi người còn chấn kinh uy lực của một kích kia, rất nhiều người chưa lấy lại tinh thần, không ai chú ý hai người xì xào bàn tán.

Đúng lúc này, một tiếng cười thê lương truyền đến:

- Ha ha ha ha, ta còn sống, ta còn sống!

Bích Linh Lung biến sắc, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh đẫm máu đứng lên, trên người cơ bản không có da thịt hoàn chỉnh, cánh tay trái còn biến mất, nhưng hắn vẫn chưa chết.

- Lục Huynh!

Đám người Vệ Bình Dương mừng rỡ.

Lục Khiếu oán độc nhìn Bích Linh Lung:

- Đáng tiếc đáng tiếc, tu vi của ngươi quá thấp, không cách nào hoàn toàn phát huy ra uy lực của một kiếm này, lại thêm bí cảnh tự thành thiên địa, đoạn tuyệt liên hệ giữa nó và Hoàng Đế, lúc này ta mới bảo vệ được một mạng. Nhưng ngươi làm hại mệnh kiếm của ta hủy, tay cụt cả đời không cách nào khôi phục, thù này, ta nhất định phải báo!

Vốn tu sĩ sau Thất phẩm có năng lực tự mình khôi phục, chỉ cần không phải đứt đầu, bình thường đều có thể chậm rãi tu dưỡng, tay cụt mọc lại cũng không phải việc gì, nhưng cánh tay của hắn là bị khí cơ của Hoàng Đế chém xuống, trừ khi tu vi của hắn có thể triệt để bài xuất khí tức của Hoàng Đế, bằng không cả đời không cách nào khôi phục.

Nhưng muốn khu trục lực lượng của Hoàng Đế, thiên hạ ai có bản lãnh này?

Lúc này Lục Khiếu lại không còn tiên phong đạo cốt như lúc trước, trong mắt oán độc nồng đậm, rất hiển nhiên, không có người ăn thua thiệt lớn như vậy còn có thể mây trôi nước chảy được.

Nhìn thấy hắn lại còn sống, người bên Đông Cung lập tức từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Bích Linh Lung nhanh chóng nói với Tổ An:

- Ngươi mau chạy đi, đừng quản chúng ta... A... ?

Nàng chợt phát hiện Tổ An đã không có ở bên người, chỉ thấy một tàn ảnh xẹt qua, Tổ An đã xuất hiện ở trước mặt Lục Khiếu.

Tất cả mọi người tuyệt vọng, nhưng hắn không có, hắn bén nhạy ý thức được lúc này mặc dù Lục Khiếu còn sống, nhưng một chiêu kia trọng thương hắn, lúc này hơn phân nửa không có sức phản kháng gì.

Ngược lại thời gian kéo càng lâu, chờ hắn khôi phục mới thật phiền phức.

Lục Khiếu cũng không ngờ tới tốc độ của hắn nhanh như vậy, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, thân thể vội vàng ngửa ra sau.

Ngày bình thường lấy tu vi của hắn, muốn tránh đi công kích như vậy có thể nói dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ bản thân hắn bị trọng thương, có thể còn sống đã là kỳ tích, làm sao ngăn cản được.

Mắt thấy một kiếm này của Tổ An sắp đâm vào yết hầu của Lục Khiếu, bỗng nhiên một đạo lưu quang bay tới, đinh… phá tan một kiếm tất sát kia.

Tổ An chỉ thấy trong tay truyền đến cự lực, kém chút không cầm nổi kiếm.

Hắn không chút do dự, tiếp tục đâm tới trên người Lục Khiếu, muốn thừa dịp cơ hội ngàn năm một thuở này giết một Tông Sư.

Hắn từ bỏ Tuyết Hoa Thần Kiếm tinh xảo, mà đổi dùng Tịch Tà Kiếm Pháp đi thẳng về thẳng, nỗ lực lấy đường đi ngắn nhất, tốc độ nhanh nhất đâm chết đối phương.

Rơi vào trong mắt mọi người, thân ảnh hắn hóa thành tàn ảnh, không ngừng công tới chỗ hiểm của Lục Khiếu.

Đáng tiếc mỗi một lần hắn công kích đều bị lưu quang đỡ được, vô luận hắn xuất kiếm xảo trá cỡ nào, đạo lưu quang kia thủy chung có thể phát sau mà đến trước.

Bình Luận (0)
Comment