Trong mắt võ sĩ Tề Vương Phủ lóe lên vẻ kinh hoảng, mặc kệ hắn lôi kéo như thế nào cũng không thể kéo ra, bất quá hắn dù sao cũng là tử sĩ trải qua thiên chuy bách luyện, đợi đối phương tới gần trực tiếp đá lên bụng đối phương.
Thị vệ Đông Cung trước sau trọng thương, sinh cơ đoạn tuyệt, trước khi chết đôi mắt hắn trợn thật lớn, tràn ngập không cam tâm, tựa hồ bởi vì không cùng đối phương đồng quy vu tận mà chết không nhắm mắt.
- Ngạn Bảo!
Thấy cảnh này, Phác Đoạn Điêu muốn rách cả mí mắt, người này là cấp dưới của hắn, nhưng ngày thường mọi người cùng nhau uống rượu, đánh bài, đi thanh lâu, còn thân hơn cả huynh đệ.
Mặt mũi hắn tràn đầy vết máu, cũng không biết là của địch nhân hay của mình, gầm thét xông lại, chặt bay đầu tử sĩ Tề Vương kia.
Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng bị mấy võ sĩ Tề Vương chặt lên người, nếu không phải hắn thân là thống lĩnh thị vệ Đông Cung, khôi giáp trên người mạnh mẽ, thay hắn chặn một số tổn thương, chỉ sợ lúc này đã bị loạn đao phân thây.
Tiêu Ti Côn vội vàng chạy tới, hai người lưng tựa lưng chém giết địch nhân, nhưng địch nhân quá nhiều, trên thân hai người tràn đầy vết thương, khí lực dần trôi, thậm chí ngay cả đao cũng sắp không cầm lên được.
Lúc này một tử sĩ Tề Vương khác vọt đến, trường đao trong tay ẩn ẩn lộ ra đao mang, trực tiếp vung tới cổ hai người, hiển nhiên hắn muốn báo thù cho đồng bạn, để bọn hắn nếm thử thống khổ đầu một nơi thân một nẻo.
Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn liếc qua nhìn thấy một đao kia, nhưng hai người đã không có khí lực né tránh, dứt khoát mặc kệ, trực tiếp vận chuyển khí lực cuối cùng vung đao chém tới địch nhân gần nhất, nỗ lực ở trước khi chết kéo đệm lưng.
Đúng lúc này, một đạo kiếm mang lóe lên, tử sĩ Tề Vương ở giữa không trung kia còn chưa rơi xuống đất đã đoạn tuyệt sinh cơ.
Ngay sau đó một luồng hơi lạnh dâng lên, mười mấy tử sĩ Tề Vương vây công bọn hắn bị đông thành tượng băng.
- Tổ đại ca!
Hai người vừa mừng vừa sợ, nhìn Tổ An giống như thần binh từ trên trời rơi xuống.
Trước khi vào bí cảnh đối phương nói sẽ bảo bọc bọn hắn, quả nhiên không có nuốt lời.
Nói đến đây là lần thứ mấy được hắn cứu giúp? Đáng tiếc hai người đều rõ ràng, bây giờ tình hình này, không có lần sau.
Hai người vội vàng nói:
- Tổ đại ca, không cần lãng phí khí lực cứu chúng ta, ngươi nhanh đi cứu Thái Tử và Thái Tử Phi.
Nhìn hai người ngay cả đứng cũng không vững, Tổ An vội vàng đưa tay đỡ bọn hắn, dẫn theo bọn hắn bay đến bên cạnh Bích Linh Lung, thi triển gió lớn, đi vào đám người Triệu Hi, trợ giúp bọn hắn bức lui hai cao thủ Cửu phẩm, sau đó thuận thế mang ba người về trong trận.
- Các ngươi lập tức hộ tống Thái Tử và Thái Tử Phi rời đi, ta đoạn hậu!
Phác Đoạn Điêu lắc đầu:
- Tổ đại ca, ngươi mang Thái Tử rời đi, chúng ta đoạn hậu!
- Không sai, lần này ta không muốn lại làm đào binh.
Ngày thường Bùi Hữu chú trọng dáng vẻ, nhưng bây giờ chỉ tiện tay lau vết máu trên mặt.
Triệu Hi cũng thở hổn hển nói:
- Ta không muốn làm quy tôn tử giống Mạnh Phàn.
Mặc dù Cao Anh không có nói chuyện, nhưng vẻ quyết tuyệt trong mắt đã nói lên hết thảy.
Tổ An lắc đầu:
- Các ngươi hiện tại đứng cũng không vững, lưu lại đoạn hậu cũng kiên trì không bao lâu, vẫn là ta đến đoạn hậu, có thể tranh thủ cho các ngươi càng nhiều thời gian, các ngươi cố gắng chạy, chạy càng xa càng tốt, không được thì trốn ở trong núi lớn, chỉ cần lưu tính mệnh, cuối cùng có thể chờ được người bên ngoài đến xem xét.
- A Tổ...
Bích Linh Lung lộ vẻ buồn bã, nàng đương nhiên biết lưu lại đoạn hậu ý vị như thế nào.
Mấy người còn muốn nói tiếp, Tổ An nghiêm nghị nói:
- Đừng lãng phí thời gian, bằng không lát nữa ai cũng không đi được.
Cao Anh trầm giọng nói:
- Ta lưu lại cùng ngươi, một mình ngươi cũng chưa chắc ngăn được, hơn nữa còn có nhiều võ sĩ gia tộc cần chỉ huy.
Lúc này Liễu Hiển bỗng nhiên mở miệng:
- Biểu ca, ngươi cũng đi đi, nơi này có ta là được.
- Ngươi?
Thấy là Liễu Hiển, tất cả mọi người chấn kinh.
- Ta lưu lại không được sao?
Khuôn mặt của Liễu Hiển đỏ bừng, hiển nhiên ở loại tình huống này bị khinh thị để hắn rất khó chịu, trên mặt hắn không còn vẻ lỗ mãng như ngày bình thường, nghiêm mặt nói.
- Lần này họa là ta xông ra, ta tự nhiên phải có trách nhiệm giải quyết.
Nói xong hắn nhìn về phía Cao Anh:
- Ta rõ ràng ở trong mắt tất cả đệ tử thế gia, đều đang chê cười ta, thậm chí khi những người kia dạy hài đồng, đều lấy ta làm tấm gương hư hỏng. Ta cũng biết ta không có tác dụng gì, nhưng biểu ca ngươi không giống, thế hệ trẻ tuổi của Liễu gia chúng ta không có nhân tài, tương lai còn phải dựa vào ngươi đến chống đỡ Liễu gia, ngươi không thể chết ở chỗ này. Biểu ca, ngươi bình thường vẫn rất chiếu cố ta, nhưng lần này đến phiên ta chiếu cố ngươi một lần.
Nói xong hắn không chờ đối phương đáp lại, trực tiếp quay người đi vào chiến trường:
- Thân là tử đệ Liễu gia, thiêu đốt tinh huyết, ta cũng biết!
Vừa nói hai mắt đỏ lên, râu tóc toàn thân dựng đứng, khí thế của hắn một đường nhảy lên, chỉ bất quá nhảy đến một nửa thì dừng.
So với những người khác bộc phát cấm chế đều tới Bát phẩm, khí tức của hắn dừng lại ở Lục phẩm đỉnh phong, thậm chí ngay cả Thất phẩm cũng không có.
Nhưng hiện trường không ai cười hắn, ngược lại từng cái bao hàm lệ nóng nhìn bóng lưng của hắn, hoa hoa công tử ngày bình thường người người xem thường, giờ khắc này bóng lưng lại cao lớn như vậy.
Cách đó không xa, tiếng cười lạnh của Vệ Bình Dương truyền đến:
- Các ngươi không cần xoắn xuýt, hôm nay ai cũng không đi được!
Tổ An biến sắc, trực tiếp đưa tay, một cỗ cự lực đẩy đám người Bích Linh Lung bay ra ngoài mấy chục trượng, hắn thì lưu lại ngăn đám người Vệ Bình Dương.