Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1489 - Chương 1489: Thập Tử Vô Sinh (3)

Chương 1489: Thập tử vô sinh (3) Chương 1489: Thập tử vô sinh (3)

Vệ Bình Dương cười nhạo:

- Họ Tổ, ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, còn muốn ngăn chúng ta, ai cho ngươi dũng khí.

- Chưa thử qua, sao biết ngăn không được.

Nhìn đám người Vệ Bình Dương, Hà Lệ… Tổ An một người một kiếm đứng ở đó, thật có một cỗ khí thế một người giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.

Bích Linh Lung quay đầu nhìn thật sâu, móng tay sắp khảm vào trong thịt.

Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ cố gắng sống sót báo thù cho ngươi, để cho cả Tề Vương Phủ chó gà không tha!

Trong mắt nàng tràn ngập kiên nghị và cừu hận, dù Tề Vương phi là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng...

Bất quá trong lòng nàng khẩn cầu càng nhiều vẫn là:

- A Tổ, ngươi nhất định phải giữ được tính mạng!

Lúc này Tổ An đang bị Mị Ly mắng:

- Ngươi sính anh hùng cái gì, bây giờ tu vi cao nhất Lục Khiếu tạm thời không cách nào xuất thủ, lấy tu vi của ngươi vẫn có thể miễn cưỡng chạy thoát, tại sao phải lưu lại chịu chết?

Nhìn võ sĩ các gia tộc vẫn anh dũng giết địch, ngay cả nhị thế tổ Liễu Hiển cũng cực kỳ dũng mãnh, ở trong trận doanh của Tề Vương Phủ giết đến bảy vào bảy ra.

Tổ An thở dài:

- Hoàng Hậu tỷ tỷ, ngươi nói tu hành là vì cái gì?

- Đương nhiên là vì càng mạnh.

Mị Ly không rõ vì sao hắn đột nhiên hỏi cái này.

Tổ An lắc đầu:

- Không đúng, trong mắt ta, tu hành là vì có thể khoái ý ân cừu, đánh thắng người muốn đánh, bảo hộ người muốn bảo vệ. Những võ sĩ kia biết rõ hẳn phải chết, nhưng vẫn nguyện ý lưu lại đoạn hậu, nếu ta gặp phải nguy hiểm, đầu tiên liền nghĩ chạy trốn, ngay cả những võ sĩ này cũng không bằng, vậy ta tu hành còn có ý nghĩa gì?

- Thế nhưng lưu lại ngươi rất có thể sẽ chết.

Mị Ly minh bạch ý hắn, ngữ khí rất nặng nề.

Tổ An cười ha ha:

- Người chỉ có một lần chết, hoặc nặng như thái sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng... Lại nói, ta người này phúc lớn mạng lớn, chưa hẳn sẽ chết.

Cảm nhận được chiến ý cường đại cùng ý niệm cầu sinh của hắn, Mị Ly hơi kinh ngạc, vốn cho rằng đầu óc hắn phát sốt muốn làm anh hùng hi sinh, không nghĩ tới hắn rất thanh tỉnh.

Gia hỏa này, có ý muốn làm anh hùng, lại không muốn hi sinh, trên đời nào có chuyện tốt như thế.

Lúc này Tổ An đã giao thủ với Hà Lệ và Mưu Bình, hai người một cái Cửu phẩm đỉnh phong, một cái Cửu phẩm trung kỳ, vốn cũng không để Tổ An vào mắt.

Cảm thấy bất kỳ ai cũng có thể trấn áp hắn, ai biết Tổ An thân pháp quỷ quyệt, chiêu thức và kỹ năng bất ngờ, làm cho hai người mệt mỏi, thậm chí không thể không liên thủ mới miễn cưỡng ổn định trận cước.

Trong lòng hai người hoảng sợ, gia hỏa này mới bao nhiêu tuổi, vì sao tu vi lợi hại như thế?

Dù hắn tu hành từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng!

Vệ Bình Dương vốn định đuổi theo đám người Bích Linh Lung, nhưng nhìn vài lần, phát hiện hai đồng bạn tựa hồ không làm gì được Tổ An.

Hắn chấn kinh, vội vàng dừng bước lại:

- Các ngươi đuổi theo giết Thái Tử, giao gia hỏa này cho ta.

Hắn lo lắng lưu lại hai người này đối phó Tổ An xảy ra biến cố, vì vậy dứt khoát do mình tới đối phó, đám người Thái Tử sớm đã bị thương tàn tật, hai cao thủ Cửu phẩm đuổi theo dư xài.

Hai khách khanh đỏ mặt, liên thủ lâu như vậy cũng không bắt được một hậu bối trẻ tuổi, để mặt mũi của bọn hắn không ánh sáng.

Bất quá sự tình lần này quan hệ trọng đại, bọn hắn không dám phức tạp, huống chi đi bắt giết Thái Tử và Thái Tử Phi, càng là công lao ngất trời.

Cho nên hai người chỉ hơi do dự, liền nghe theo Vệ Bình Dương an bài, nhanh chóng đuổi theo đám người Thái Tử.

- Đối thủ của các ngươi là ta!

Tổ An thi triển Đại Phong, trực tiếp ngăn ở trước mặt hai người.

Sắc mặt Vệ Bình Dương âm trầm:

- Đối thủ của ngươi là ta!

Phi kiếm trước người hắn hóa thành lưu quang, cơ hồ đã không nhìn thấy bóng kiếm, không ngừng từ từng góc độ đánh tới Tổ An.

Tổ An vội vàng thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh né tránh, đáng tiếc vẫn chậm mấy phần, trên người tràn ra từng tia huyết hoa, đã trúng mấy kiếm.

Vệ Bình Dương lạnh nhạt nói:

- Ánh sáng đom đóm cũng dám cùng trăng tranh huy, ngươi căn bản không biết Tông Sư là khái niệm gì, lại còn vọng tưởng đấu với ta.

Mặc dù tu vi của đối phương xác thực không tệ, thế nhưng lại có ý nghĩa gì, không tới Tông Sư cảnh, căn bản không cách nào tạo thành uy hiếp gì với hắn, chỉ là một con sâu kiến hơi cường tráng mà thôi.

Tổ An mặt trầm như nước:

- Một Tông Sư lại dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, ta ngay cả Đại Tông Sư cũng giao thủ qua, cũng không thấy các nàng đắc ý giống như ngươi.

Mặc kệ Mị Ly hay Vân Gian Nguyệt, tu vi đều hơn xa gia hỏa này, chỉ bất quá khi đó bởi vì đủ loại nguyên nhân, các nàng không cách nào phát huy ra thực lực chân thật, nhưng các nàng là Đại Tông Sư chân thật, đặc biệt là Mị Ly, thậm chí Tổ An hoài nghi cảnh giới của nàng càng cao.

- Đại Tông Sư?

Vệ Bình Dương như nghe được chuyện cười.

- Ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại còn giao thủ với Đại Tông Sư? Hoàng mao tiểu nhi quả nhiên không biết trời cao đất rộng.

Đến từ Vệ Bình Dương, điểm nộ khí +222 +222 +222...

Nói xong một đạo lưu quang bay vụt tới, Tổ An vội vàng giơ kiếm ở trước ngực, đang… hổ khẩu của Tổ An tê rần, trong tay Thái A Kiếm xém chút tuột tay bay đi.

Mị Ly thở dài:

- Tu sĩ càng đi về sau, một cảnh giới chênh lệch giống như lạch trời, nếu như ngươi đến Cửu phẩm trung hậu kỳ, lấy trình độ nguyên khí hùng hồn, ngược lại có cơ hội đánh với hắn một trận, đáng tiếc bây giờ chỉ mới Cửu phẩm sơ kỳ.

- Mặc dù có khoảng cách, cũng không đến trình độ tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment