Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1491 - Chương 1491: Thợ Săn Và Con Mồi (2)

Chương 1491: Thợ săn và con mồi (2) Chương 1491: Thợ săn và con mồi (2)

Kỹ năng này âm độc không gì sánh được, hơn nữa điều kiện cũng rất hà khắc, cho nên bị thế tục không dung, người luyện qua đều bị tru diệt, không nghĩ tới Vệ Bình Dương cũng biết loại kỹ năng ác độc này.

Vệ Bình Dương lạnh nhạt nói:

- Nếu ta không biết chiêu này, vừa rồi đã bị tiểu tử kia ám toán, ta chết, Lục huynh ngươi cũng không sống được.

Vừa rồi sau khi ngọc bội bể nát, trong lòng hắn báo động tăng vọt, lo lắng trên người đối phương còn có kỹ năng khác, nên lặng lẽ thi triển Khôi Lỗi Chú với Mưu Bình.

Ngày bình thường trong các khách khanh, hắn và Mưu Bình quan hệ tốt nhất, đồng thời Mưu Bình không hề phòng bị, cho nên hạ chú càng thêm dễ dàng.

Trái lại nếu hắn dùng Khôi Lỗi Chú ở trên người kẻ khác, dù tu vi của người kia không bằng Mưu Bình, cũng sẽ không có hiệu quả như vậy.

Nghe hắn nói, Lục Khiếu không thể phản bác, bây giờ hắn đang chữa thương, nếu Tổ An giết Vệ Bình Dương lại công kích hắn, hắn căn bản không ngăn được.

Vệ Bình Dương nói:

- Việc đã đến nước này, hiện tại trách ta cũng không có ý nghĩa, việc cấp bách là mau chóng tru sát kẻ này, sau đó hoàn thành nhiệm vụ của vương gia.

Lục Khiếu gật đầu:

- Không sai, việc cấp bách là hoàn thành nhiệm vụ của vương gia, Hà Lệ, ngươi lề mà lề mề cái gì, còn không mau giải quyết nữ nhân kia, sau đó đuổi theo đám người Thái Tử?

Hà Lệ khó xử, mặc dù nữ nhân này chỉ Lục phẩm, nhưng ta thấy mà yêu, nam nhân nào hung ác đến quyết tâm hạ sát thủ với nàng.

Nhưng Lục Khiếu chuyển ra Tề Vương, hắn không phản bác được, đành phải hừ một tiếng:

- Biết rồi.

Hắn là Cửu phẩm đỉnh phong, một khi nghiêm túc, Ðát Kỷ lập tức hiểm tượng hoàn sinh, nếu không phải nàng có thiên phú Mê Hoặc Thiên Hạ làm cho nam nhân sinh lòng thương tiếc, chỉ sợ sớm đã chết không biết bao nhiêu lần.

Tổ An cũng rõ ràng tiếp tục như vậy không phải biện pháp, hắn vội vàng hạ chỉ thị cho Ðát Kỷ, Ðát Kỷ lấy ra tỳ bà nhẹ nhàng gảy, Thiên Ma Mị Âm tứ tán.

Trong trận doanh Tề Vương Phủ, người tu vi thấp bỗng nhiên quay thương, đánh tới đồng bạn bên người, tràng diện lập tức hỗn loạn lung tung.

Cùng lúc đó, rừng cây xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số Hung thú, mặc dù thực lực cao nhất chỉ là Bạch Cự Lang, nhưng thắng ở số lượng nhiều, trực tiếp phóng qua, trong lúc nhất thời huyết nhục văng tung tóe.

- Tình huống như thế nào?

Đám người Tề Vương Phủ kinh hãi, ngay cả Lục Khiếu và Vệ Bình Dương cũng mờ mịt không hiểu.

Những đồng bạn kia bỗng nhiên mê thất thần chí ngược lại dễ giải thích, hơn phân nửa là nữ tử kia thi triển mị công, nhưng đám Hung thú này thì sao? Tại sao lại phát cuồng chạy đến.

Bọn hắn đương nhiên không biết đây là Tổ An lợi dụng Ngọc Tông câu thông Hung thú cỡ nhỏ ở xung quanh, lợi dụng bọn chúng quấy rối Hung thú khác, khiến cho đàn thú ở xung quanh hỗn loạn.

Đáng tiếc Ngọc Tông khống chế Hung thú thực lực có hạn, bằng không trực tiếp dẫn Hung thú kinh khủng tới, nói không chừng có thể lưu toàn bộ người Tề Vương Phủ ở lại nơi này.

Hà Lệ rơi vào đường cùng, không lo được đối phó Ðát Kỷ, hắn nhất định phải trấn áp hỗn loạn, bằng không để toàn quân bị diệt, sau đó lùng bắt Thái Tử chỉ sợ sẽ không đủ nhân thủ.

Lúc đầu hắn nghĩ có thể đối phó Tổ An, nhưng mắt thấy Vệ Bình Dương hai lần xém chết ở trong tay đối phương, trong lòng hắn run rẩy, tên yêu nghiệt này vẫn là giao cho Tông Sư đối phó đi.

- Tiểu tử thúi, không thể không nói ngươi làm cho ta lau mắt mà nhìn, con kiến hôi lại bức chúng ta đến tình trạng như vậy, bất quá bây giờ hết thảy đều kết thúc.

Vệ Bình Dương nhìn chằm chằm Tổ An, vẫy tay, Dao Găm Có Độc rơi ở trên mặt đất bị hắn hút vào trong tay.

- Hiện tại cái đồ chơi này là của ta, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi còn có bản lãnh gì.

- Ha ha.

Tổ An khẽ cười, tâm niệm khẽ động.

Dao Găm Có Độc trở lại không gian bàn phím, hắn thầm kêu đáng tiếc, mình không có cách nào cách không khống chế Dao Găm Có Độc, bằng không nhân cơ hội này quẹt làm bị thương bàn tay của Vệ Bình Dương, như vậy hết thảy liền kết thúc.

Nhìn dao găm trong tay hư không tiêu thất, Vệ Bình Dương không kinh sợ mà còn lấy làm mừng:

- Nguyên lai còn có thể nhận chủ, quả nhiên là Thần khí, ha ha, chỉ cần giết ngươi, nó chính là của ta.

Nói xong hắn không còn mây trôi nước chảy giống trước, mà tay bắt kiếm quyết, trực tiếp lao về phía Tổ An.

- Thật nhanh!

Trong lòng Tổ An run lên, vội vàng né tránh, đáng tiếc vô luận hắn thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh như thế nào, thậm chí đồng thời phân ra ba tàn ảnh giống như đúc, cũng bị đối phương tuỳ tiện nhìn thấu.

Vệ Bình Dương cười ha ha:

- Bị thần niệm của Tông Sư khóa chặt, những thủ đoạn hoa xảo kia của ngươi không có tác dụng.

Thời điểm hắn nói chuyện, phi kiếm bay múa trên không trung cũng từ từng phương hướng bắn tới, như hai Tông Sư đồng thời công kích.

Tổ An làm sao ngăn cản được, trên người tràn ra huyết hoa.

- A, thân thể của ngươi rất cứng cỏi, bị thương nặng như vậy lại còn có thể kiên trì.

Vệ Bình Dương cười khẽ.

- Nhưng hết thảy đều kết thúc, ta nhìn ngươi vỡ tim còn có thể tiếp tục chiến đấu hay không.

Tốc độ của hắn đột nhiên đề cao, đâm thẳng đến trái tim của Tổ An.

Trong nháy mắt đó Tổ An có một loại cảm giác, vô luận mình tránh chỗ nào, một kiếm này cũng sẽ đâm trúng trái tim.

Hắn quả quyết phát động phím Print:

- Ngươi rơi quần!

Vệ Bình Dương đang hài lòng tốc độ và thời cơ công kích của mình, đột nhiên cảm giác hai chân mát lạnh, cúi đầu xem xét, phát hiện một tiểu côn trùng bại lộ ở trong không khí.

Vệ Bình Dương:

- ? ? ?

Lục Khiếu:

- ...

Hà Lệ:

- ...

- Tiểu tử thúi, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!

Bình Luận (0)
Comment