Trước mắt bao người, thứ kia bại lộ trong không khí, Vệ Bình Dương phát điên a.
Đến từ Vệ Bình Dương, điểm nộ khí +999 +999 +999...
Tổ An thầm kêu một tiếng đáng tiếc, vừa rồi hắn vốn định thừa cơ phản công, nhưng thần hồn của Tông Sư quá cường đại, mình khẽ động là hắn có thể sớm nhìn rõ, dù một tay xách quần, tay kia huy kiếm cũng thiếu chút nữa tổn thương hắn.
- Ngươi lại rơi quần.
Cảm nhận được sát ý của đối phương, Tổ An lập lại chiêu cũ. Đáng tiếc lúc này không có tác dụng, trên người đối phương lóe lên thanh quang, quần vẫn vững vững vàng vàng.
Vệ Bình Dương nhe răng cười lạnh:
- Chỉ là thuật ngôn linh cũng dám càn rỡ.
Trong đầu truyền đến thanh âm của Mị Ly:
- Đến Tông Sư cảnh, đã có thể ở quanh người bố trí xuống lực trường, có thể triệt tiêu một số kỹ năng ngôn linh. Nếu ngôn linh thật không có chút khuyết điểm nào, Long tộc sớm đã nhất thống thiên hạ.
Tổ An vừa chật vật né tránh Vệ Bình Dương công kích, vừa cười khổ nói:
- Hoàng Hậu tỷ tỷ ngươi có thể bỏ cái bệnh đột nhiên xuất hiện không, như vậy rất dễ hù chết người.
Mị Ly nói:
- Ta đã nói qua, không cần ỷ lại ta, ta sẽ không giúp ngươi.
- Bây giờ thập tử vô sinh cũng không giúp?
Tổ An nói.
- Ta chết ngươi cũng không sống được.
- Không cần cầm cái này uy hiếp ta, cục diện này là chính ngươi tạo thành, ngươi muốn lưu lại làm anh hùng, vậy thì phải làm tốt chuẩn bị hi sinh.
Mị Ly đáp.
Trong lòng Tổ An nổi lên tính bướng bỉnh:
- Ta cũng không tin ta thật không sống được.
Hắn lười đi nói chuyện với Mị Ly, vọt thẳng đến trận doanh của Tề Vương Phủ.
Vệ Bình Dương cười lạnh:
- Muốn lợi dụng người Tề Vương Phủ yểm hộ để ta sợ ném chuột vỡ bình? Không có ý nghĩa, ở dưới thần hồn của ta, ta có thể chuẩn xác phân biệt được mục tiêu.
Nói xong, cả người hắn như một thanh phi kiếm đuổi theo Tổ An.
Tổ An cười:
- Ai nói ta dùng bọn hắn làm bia đỡ đạn, chỉ không muốn lãng phí đại chiêu mà thôi. Kiếm, ta cũng có.
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp triệu hồi ra Thanh Loan.
Tiếng kêu to cao vút trong trẻo vang lên, ngay sau đó một Thần Điểu màu xanh phóng lên trời, tùy theo mà tới là hư ảnh một thanh kiếm to lớn hạ xuống, nó hóa thành vô số kiếm khí, trực tiếp bao phủ một khu vực lớn.
- A!
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, không biết bao nhiêu tử sĩ Tề Vương Phủ bị thu hoạch tính mệnh.
Sau khi mưa kiếm rơi xuống, phương viên mấy chục trượng chỉ có số ít người miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng từng cái đều trọng thương.
Những tử sĩ Tề Vương Phủ ở phía xa thì kinh hãi gần chết.
Tề Vương Phủ nhiều người như vậy, trong giây lát bị một mình hắn giết quá nửa!
- Giết tốt, Tổ đại nhân lợi hại!
Cách đó không xa truyền đến âm thanh suy yếu của Liễu Hiển.
Lúc này sau lưng hắn cắm ba mũi tên, trên bờ vai có một nửa thanh đao khảm ở trong thịt, bụng có một lỗ hổng thật dài, ruột xanh xanh đỏ đỏ rơi ra, hắn dùng tay nâng, lúc này mới không có hoàn toàn rơi ở trên mặt đất.
Rất hiển nhiên, hắn đã đến thời điểm dầu hết đèn tắt.
Tu vi của hắn vốn không cao, cho dù thiêu đốt tinh huyết, cũng chỉ là tạm thời tăng lên tới Lục phẩm đỉnh phong.
Trong tử sĩ Tề Vương Phủ, loại trình độ này cũng không ít, lại thêm dùng ít địch nhiều, dù bên cạnh hắn còn có võ sĩ Liễu gia liều mạng bảo hộ, nhưng thương tích trên người càng ngày càng nhiều.
Nhìn võ sĩ Liễu gia từng người ngã xuống, hắn cũng giết đỏ mắt, mặc dù giết địch cũng rất nhiều, nhưng chính hắn bị thương càng ngày càng nặng.
Bên Đông Cung vốn ở vào thế yếu, vừa rồi ác chiến, cơ hồ đã toàn quân bị diệt, chỉ có hắn cùng với số ít mấy võ sĩ gia tộc còn sống.
Nhìn càng ngày càng nhiều địch nhân vây tới, hắn chuẩn bị nhắm mắt, kết quả Tổ An như thần binh từ trên trời rơi xuống, ngạnh sanh diệt sát một mảng lớn tử sĩ Tề Vương, trong tay những người kia không biết dính bao nhiêu máu của võ sĩ các tộc, nhìn thấy bọn chúng bị diệt sát, cũng coi như ra ngụm ác khí.
Nhưng trong lòng tiết khí, hắn cũng nhịn không được nữa, trực tiếp ngã quỵ xuống.
Tổ An vội vàng chạy tới vịn, nhìn thấy sinh cơ trong cơ thể hắn đã tuyệt, không khỏi áy náy:
- Thật xin lỗi, không cứu được các ngươi.
Vừa rồi giao thủ với Vệ Bình Dương và Hà Lệ, hắn mấy lần hiểm tượng hoàn sinh, căn bản không dám phân thần, chờ thời điểm đến, bên Đông Cung đã không còn lại mấy người.
- Chúng ta lưu lại vốn là ôm quyết tâm hẳn phải chết, đâu cần ngươi cứu.
Liễu Hiển cười cười, lúc này tiếu dung lại hết sức thoải mái.
- Có lời gì muốn ta truyền đạt không?
Tổ An trầm giọng hỏi.
- Có, có rất nhiều lời muốn nói.
Ánh mắt của Liễu Hiển bắt đầu tan rã, ngữ khí cũng dần dần thấp đi.
- Ta biết trong kinh thành người người đều xem thường ta, thế nhưng ta thiên tư như thế, ta có thể có biện pháp nào?
- Nếu ngươi có thể sống sót ra ngoài, đi nói cho cha ta biết, những năm này để hắn liên lụy, bị người kinh thành chế giễu, nhưng ít ra lần này hắn có thể đường đường chính chính thẳng lưng, con của hắn không phải phế vật chỉ biết chơi nữ nhân!
Tổ An trầm giọng nói:
- Đến thời điểm không chỉ ngươi cha, toàn bộ người kinh thành đều sẽ biết điểm này.
- Thật?
Liễu Hiển tươi cười.
- Đúng rồi, trong nhà ta còn nuôi mấy tiểu thiếp, lặng lẽ thả các nàng rời đi, miễn cho Liễu gia bắt các nàng chết theo ta, các nàng ở cùng ta lâu như vậy, cũng không thể hại các nàng.
- Ta không muốn chết tha hương, nếu có cơ hội, nhất định phái người Liễu gia tiến vào bí cảnh mang thi cốt của ta ra ngoài. Ta cũng không muốn vào từ đường Liễu gia, miễn cho những lão gia hỏa kia tức đến đội mồ sống lại.
- Tướng chết này quá thảm, có hại thanh danh anh tuấn tiêu sái của ta, cho nên trực tiếp đốt đi, sau đó rải tro cốt ở dòng sông bên cạnh Thiên Tiên Cư, đến thời điểm các cô nương ở Thiên Tiên Cư nhìn thấy nước sông sóng biếc dập dờn, sẽ biết là ta đang chào hỏi các nàng.