- Ai, thật tiếc nuối, vốn nghĩ sau khi ra bí cảnh, sử dụng mị lực tuyệt thế của mình chinh phục Thất cô nương...
...
Thanh âm của Liễu Hiển càng lúc càng thấp, cuối cùng không có âm thanh, trước khi chết con trợn trừng mắt, hiển nhiên có quá nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành.
Tổ An nhẹ nhàng vuốt mắt hắn:
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ hoàn thành những tâm nguyện này của ngươi.
- Chính ngươi cũng không sống được, còn muốn hoàn thành tâm nguyện thay người khác?
Một bóng người run rẩy đứng lên, trên người khắp nơi là vết máu, quần áo chỉ còn lại chút vải rách, giống như tên ăn mày.
Bất quá đôi mắt hắn rất hữu thần, hiển nhiên hắn thụ thương không có nghiêm trọng như vẻ ngoài.
Vệ Bình Dương căm hận nói:
- Không thể không thừa nhận, tiểu tử ngươi xác thực rất có bản lĩnh, vậy mà có thể đẩy chúng ta vào tuyệt cảnh, vừa rồi một chiêu kia cũng rất kinh diễm, đáng tiếc, còn chưa đủ giết chết ta.
Tim của Tổ An chìm vào đáy cốc, chiêu kia cơ hồ là chiêu uy lực lớn nhất, nhưng không làm gì được đối phương, quả nhiên không đến Tông Sư cảnh, sẽ không cách nào chiến thắng Tông Sư.
- Người còn lại đi bắt Thái Tử và Thái Tử Phi, giao gia hỏa này cho ta.
Vệ Bình Dương hạ lệnh, bây giờ những võ sĩ Đông Cung lưu lại đoạn hậu cơ bản toàn quân bị diệt, đương nhiên bọn hắn tổn thất cũng không nhẹ.
Lấy ưu thế tuyệt đối vây giết đám người này, lại còn tổn thương hơn phân nửa, sau khi trở về không biết ăn nói với Tề Vương như thế nào.
Nói đến, thương vong lớn nhất là do kẻ trước mắt này tạo thành!
Hà Lệ dù sao cũng là Cửu phẩm đỉnh phong, vừa rồi hắn đã tỉnh lại những người bị Ðát Kỷ khống chế, đồng thời trấn sát Hung thú làm loạn, kết quả vừa vặn mắt thấy Tổ An thi triển kiếm khí đầy trời.
Trong lòng hắn càng sợ hãi, nếu vừa rồi chiêu kia đối phó ta, chỉ sợ ta đã sớm chết.
Vẫn là cách tên yêu nghiệt này xa một chút cho thỏa đáng.
Bởi vậy nghe Vệ Bình Dương an bài, hắn không có chút dị nghị, vội vàng mang theo tử sĩ còn lại đuổi theo phương hướng đám người Bích Linh Lung ly khai.
Những người kia bị thương nặng, muốn đuổi kịp cũng không phải việc khó.
Tổ An cũng nghĩ tới điểm này, hắn muốn ngăn cản, đáng tiếc Vệ Bình Dương chặn ở trước mặt, căn bản không cho hắn cơ hội.
Nếu để cho bọn hắn đuổi theo, như vậy vừa rồi mọi người hi sinh sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì.
Tổ An thầm than một tiếng, vẫn là không nên xử trí theo cảm tính.
Mặc dù hắn nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định, ngẩng đầu nhìn Hà Lệ, trực tiếp phát động kỹ năng Khẩu Thổ Phân Phương .
Cơ hồ là trong nháy mắt, những người kia ào ào quay đầu căm tức nhìn Tổ An, trong nháy mắt đó dường như cảm thấy hắn và mình có thù giết cha đoạt vợ, trong đầu chỉ còn lại một thanh âm:
- Giết hắn!
Ngay cả Hà Lệ vốn rất kiêng kị hắn, trong đầu cũng xuất hiện suy nghĩ:
- Kẻ này tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy, chờ hắn trưởng thành còn đến đâu? Nhất định phải sớm bóp chết ở trong trứng nước, về sau mới có thể gối cao không lo.
Sau khi Tổ An phát động kỹ năng này, nhanh chóng thi triển Đại Phong rời đi.
Hắn cũng không phải ngu ngốc chịu chết, mà có niềm tin chắc chắn, chỉ cần đi vào trong núi lớn, có Khương La Phu cho hắn địa đồ, còn có Ngọc Tông, hoàn toàn có thể lợi dụng những Hung thú kinh khủng kia tới đối phó người Tề Vương.
Mắt thấy sắp đi vào rừng cây, một đạo phi kiếm càng nhanh hơn Vệ Bình Dương phóng tới, trực tiếp xuyên thấu giữa lưng hắn.
Cả người hắn run lên, trước ngực nổ tung, sau đó cả người vô lực rơi vào trong đầm nước.
Lục Khiếu một mực khoanh chân ngồi tĩnh tọa lại chậm rãi đứng lên, đạo lưu quang kia trở lại bên cạnh hắn, một lần nữa hóa thành thanh kiếm.
Vệ Bình Dương và đám người Hà Lệ chấn kinh:
- Lục Huynh, thương thế của ngươi khôi phục?
Lục Khiếu lạnh lùng nói:
- Các ngươi nhiều người như vậy, lại bị một tiểu bối làm cho chật vật như vậy, ta không sớm khôi phục chỉ sợ đã để hắn trốn.
Hà Lệ đỏ mặt, Vệ Bình Dương cười nói:
- Lục Huynh quả nhiên thần công cái thế, vốn một canh giờ mới có thể khôi phục thương thế, bây giờ hơn nửa canh giờ liền tốt.
Lục Khiếu khẽ cười nói:
- May mắn lúc trước Tề Vương ban thưởng ta một viên thánh dược chữa thương, ta mới khôi phục nhanh hơn.
Vệ Bình Dương và Hà Lệ vừa hâm mộ vừa ghen ghét:
- Lục Huynh thật đúng là rất được vương gia thưởng thức.
Trong lòng Vệ Bình Dương thầm mắng, lão âm bỉ Lục Khiếu này, rõ ràng nửa giờ có thể khôi phục, vừa rồi còn không nói thật, chắc là cố ý đề phòng ta, lo lắng ta gây bất lợi cho hắn, về sau ở cạnh đối phương, nhất định phải cẩn thận.
Ánh mắt Hà Lệ thì nhìn thanh kiếm trong tay Lục Khiếu:
- Lục Huynh, vừa rồi bản mệnh kiếm của ngươi bị hủy, không nghĩ tới nhanh như vậy lại tế luyện một thanh kiếm khác, quả nhiên là thâm bất khả trắc.
Lục Khiếu khẽ vuốt thân kiếm:
- Thanh kiếm này là bội kiếm trước kia của ta, vốn phải bị đào thải, chỉ là dùng nhiều năm có tình cảm, vẫn giữ ở bên người, không nghĩ tới lần này lại có tác dụng, cho nên nói, người vẫn nên nhớ tình cũ, mới có chỗ hồi báo.
Nếu như đổi thanh kiếm khác, hắn trong thời gian ngắn rất khó tế luyện đến trình độ như vậy, sẽ rất khó bắt lấy cơ hội đánh giết Tổ An.
- Tiểu tặc kia quả thật có chút bản sự, tuổi còn trẻ lại có tu vi như thế, chúng ta thời điểm như hắn, chỉ sợ cộng lại cũng không đủ hắn đánh.
Vệ Bình Dương không nhịn được cảm khái nói.
Lục Khiếu lạnh nhạt nói:
- Từ xưa đến nay thiên tài còn thiếu sao, nhưng không thể trưởng thành, thì thiên tài nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Hà Lệ đi đến bên đầm nước, nhìn đầm nước xanh biếc bị máu tươi nhiễm đỏ:
- Gia hỏa kia chết thật chưa?