Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1494 - Chương 1494: Thợ Săn Và Con Mồi (5)

Chương 1494: Thợ săn và con mồi (5) Chương 1494: Thợ săn và con mồi (5)

Con mắt của Vệ Bình Dương nhanh chóng xoay chuyển:

- Còn chưa nhìn thấy thi thể, không bằng ta xuống nước xem một chút.

- Thế nào, các ngươi hoài nghi thực lực của ta?

Lục Khiếu hừ lạnh.

- Một kiếm kia đã đánh nát tâm mạch, Đại La Kim Tiên đến cũng không cứu được hắn.

Nghe hắn nói như vậy, đám người Hà Lệ buông lỏng một hơi, sát ý bạo ngược tiêu tán, trong lòng bọn họ còn hơi nghi hoặc, vừa rồi mình đến cùng làm sao vậy.

Vệ Bình Dương thì ngượng ngùng cười cười:

- Tự nhiên không dám hoài nghi Lục Huynh, chỉ bất quá sự tình lần này quan hệ đến đại nghiệp của Tề Vương, không thể có một người sống, nên xác nhận một chút cho tốt.

- Không cần cầm vương gia tới áp ta, đừng cho rằng ta không biết tâm tư của ngươi.

Lục Khiếu hừ lạnh.

- Ngươi bất quá là coi trọng thanh chủy thủ kia, muốn nhân cơ hội đi chiếm làm của riêng.

Vệ Bình Dương biến sắc, nghĩ thầm chẳng lẽ gia hỏa này cũng muốn đoạt?

Hắn đang muốn nói gì, Lục Khiếu đã nói:

- Lần này nhiệm vụ trọng yếu nhất là bắt được Thái Tử và Thái Tử Phi, hiện tại bọn hắn còn chạy trốn, chúng ta phải đuổi kịp, về phần hắn, chờ hoàn thành nhiệm vụ, chính ngươi trở về lấy là được.

- Lục Huynh nói phải.

Thấy đối phương chuyển ra Tề Vương, Vệ Bình Dương không tiện nói gì, mấu chốt là tu vi của Lục Khiếu trên hắn, đành phải đáp ứng.

Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, không phải gia hỏa này cũng lên lòng mơ ước chứ, mình phải phòng bị hắn trộm lén chạy trở về vớt bảo vật kia.

Sau đó Lục Khiếu một ngựa đi đầu đuổi theo đám người Bích Linh Lung, Vệ Bình Dương và Hà Lệ theo sát.

Cũng không lâu lắm, đoàn người đuổi tới một phân nhánh, tử sĩ Tề Vương Phủ nhìn bốn phía, sau đó trở về bẩm báo:

- Bọn hắn chia binh hai đường, chạy phương hướng khác nhau.

- Lục Huynh, làm sao bây giờ?

Vệ Bình Dương hỏi.

Lục Khiếu hừ lạnh:

- Điêu trùng tiểu kỹ của nha đầu Bích Linh Lung kia mà thôi, bất quá là muốn chúng ta chia binh, đáng tiếc bọn hắn chỉ có vài người, chúng ta mặc kệ là cảnh giới hay nhân số đều nghiền ép bọn hắn, chia binh lại thế nào, hai người các ngươi đi bên trái, ta phụ trách bên phải, không lưu một người sống.

- Vâng!

Rất nhanh đội ngũ Tề Vương Phủ cũng chia thành hai, một đường đi theo Lục Khiếu, một đường đi theo Vệ Bình Dương và Hà Lệ, thân là kẻ đuổi giết, trên mặt bọn hắn đều treo nụ cười nhẹ nhõm, dù sao thắng lợi ngay ở trước mắt, diệt trừ Thái Tử và Thái Tử Phi, Tề Vương đăng cơ đã là chiều hướng phát triển, tương lai bọn hắn chính là công thần?

Bất quá tâm tình của bọn hắn nhanh chóng trở nên hỏng bét, bởi vì không lâu lắm, phía trước lại xuất hiện lối rẽ.

Hiển nhiên những người kia lại phân binh.

- Thật là một nữ nhân giảo hoạt!

Mặc kệ là Lục Khiếu hay Vệ Bình Dương đều thầm mắng, hiển nhiên nghĩ ra mưu kế này chỉ có thể là Bích Linh Lung.

- Đáng tiếc không có bất kỳ ý nghĩa gì!

Hà Lệ cười lạnh, dù sao bên bọn hắn chiếm ưu thế tuyệt đối, mục tiêu chia binh, bọn hắn tự nhiên cũng có thể chia binh, mặc kệ đường nào cũng có ưu thế tuyệt đối.

Liên tiếp đụng tới mấy ngã ba, đội ngũ của Vệ Bình Dương và Hà Lệ cũng tách ra.

Vệ Bình Dương dọc theo con đường này vẫn nhớ mãi không quên Tổ An, thanh chủy thủ kia quá quỷ dị.

- Lục Khiếu có thể vụng trộm trở về lấy thanh chủy thủ kia không?

- Bằng không lúc đó vì sao hắn ngăn cản ta xuống nước tra tìm.

- Hừ, những năm này gia hỏa kia một mực kiêng kị ta, lo lắng tu vi của ta vượt qua hắn, ảnh hưởng địa vị của hắn.

- Lần này Tề Vương cho hắn đan dược cứu mạng, nhưng không cho ta, bởi vì hắn là khách khanh thứ nhất, ta nhất định phải thay vào đó mới được.

...

Các loại suy nghĩ ùn ùn kéo đến, hắn càng kìm nén không được, cuối cùng tìm cơ hội tách bọn thủ hạ ra, trực tiếp chạy trở về.

Lo lắng bị Lục Khiếu phát hiện, hắn không dám trễ nãi thời gian, trên đường đi nhanh như điện chớp.

Đến Tông Sư cảnh có thể phi hành ở trên không trung, cho nên hắn không tốn bao nhiêu thời gian đã trở lại chiến trường vừa rồi.

Mùi máu tanh dẫn tới không ít Hung thú, bất quá đối với hắn mà nói không có uy hiếp chút nào.

Hắn đi thẳng tới cạnh đầm nước, trực tiếp nhảy xuống.

Thân là Tông Sư, lợi dụng lực lượng thiên địa tuyệt đối không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh, chỉ là đầm nước tự nhiên không làm khó được hắn.

Hắn thậm chí không cần hình thành vòng phòng hộ ở xung quanh, cũng có thể lợi dụng nguyên khí câu thông Thủy nguyên tố, trực tiếp hô hấp ở dưới nước.

Hắn một đường lặn xuống, theo càng lúc càng sâu, tia sáng xung quanh cũng càng ngày càng mờ.

Nhưng cái này không ảnh hưởng hắn, hắn trực tiếp triển khai thần thức liếc nhìn xung quanh, hoàn toàn không cần dùng con mắt nhìn.

- Tìm được ngươi rồi!

Trong lòng Vệ Bình Dương vui vẻ, sau đó nhanh chóng lặn xuống, tiến về phía mục tiêu.

Rất nhanh hắn "nhìn thấy" Tổ An chìm ở đáy nước, làn da trên người tái nhợt như tử thi, trước ngực có động lớn, hiển nhiên là bị phi kiếm của Lục Khiếu tạo ra.

Đã không có chảy máu, nhưng Vệ Bình Dương không cảm thấy bất ngờ, cách lâu như vậy, máu sớm đã chảy khô a.

Hắn không có chậm trễ, trực tiếp đưa tay lục lọi, nỗ lực tìm kiếm thanh chủy thủ thần bí kia.

- ? ? ?

- Gia hỏa này là con lừa sao?

Không biết sờ trúng cái gì, Vệ Bình Dương như bị đả kích to lớn, lại nghĩ tới vừa rồi đối phương thi triển ngôn linh làm hại hắn rơi quần.

Trên đường đi hắn có thể cảm nhận được những thủ hạ kia giễu cợt, nghĩ tới đây hắn hận không thể có khe nứt chui vào.

Thời điểm tâm thần hắn thất thủ, "tử thi" bên cạnh bỗng nhiên động, giống như bạch tuộc chăm chú quấn quanh hắn.

- Gia hỏa này còn chưa chết?

Bình Luận (0)
Comment