Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1495 - Chương 1495: Át Chủ Bài Của Hoàng Đế

Chương 1495: Át chủ bài của Hoàng Đế Chương 1495: Át chủ bài của Hoàng Đế

Vệ Bình Dương kinh hãi, làm sao có thể, Lục Khiếu ra tay toàn lực, ngay cả hắn cũng không cách nào cứng rắn tiếp nhận, tiểu tử này dựa vào cái gì?

Nhưng không quan trọng, mình lại tiễn hắn một đoạn, trực tiếp vận công lực quyết định đánh chết đối phương.

Ai biết công lực của hắn vừa ngưng tụ, đã bị một cỗ hấp lực cường đại hút đi.

- Tình huống như thế nào?

Vệ Bình Dương mờ mịt, trong chớp mắt này, hắn cảm thụ được đối phương giống như lỗ đen, truyền đến hấp lực to lớn.

Nguyên khí trong cơ thể hắn giống như đê vỡ, trong nháy mắt trào ra.

- Đừng a!

Vệ Bình Dương mặt không còn chút máu, liều mạng giằng co.

Đáng tiếc loại tình huống này hô đừng cũng không có tác dụng nào, ngược lại càng làm cho đối phương hưng phấn.

Vệ Bình Dương rốt cục kịp phản ứng, run giọng hỏi:

- Tổ An, ngươi còn chưa chết?

Tổ An cười lạnh.

- Ngươi chưa chết, ta làm sao bỏ được chết chứ.

- Điều đó không có khả năng!

Toàn thân Vệ Bình Dương run rẩy, vừa hoảng sợ vừa kinh dị.

- Bị phi kiếm của Lục Khiếu đánh xuyên tâm mạch, ngươi không có khả năng sống được.

Đừng nói hắn, ngay cả Tề Vương thậm chí Hoàng Đế, buông ra phòng ngự tùy ý Lục Khiếu đánh nát tâm mạch cũng chưa chắc sống được.

Tổ An thở dài:

- Ngươi có pháp bảo bảo mệnh, ta sẽ không có sao?

Lúc trước Khương La Phu mang theo hắn tìm Tạ Đạo Uẩn, Tạ Đạo Uẩn cho hắn một tấm Nhất Ti Sinh Cơ Phù.

Thời điểm bị công kích hẳn phải chết triệt tiêu 20% thương tổn, còn sau khi triệt tiêu 20% thương tổn có thể giữ được tánh mạng hay không, thì nhìn tạo hóa mỗi người, cho nên gọi là Nhất Ti Sinh Cơ Phù.

May mắn, Tổ An trải qua thối luyện, thân thể cực kỳ cường hãn, sau khi giảm miễn thương tổn, một kiếm kia cũng không hề hoàn toàn phá hủy tâm mạch của hắn.

Dù như thế, nếu như lúc ấy có người nhảy xuống đầm nước đi tới bên cạnh, hắn cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.

May mắn Lục Khiếu sốt ruột truy Thái Tử và Thái Tử Phi, mang người đi hết, cho hắn cơ hội thở dốc.

Tu sĩ Thất phẩm đều có năng lực khôi phục không tầm thường, nhưng trọng thương như vậy, không có hơn nửa năm là tuyệt đối không cách nào khôi phục.

Nhưng năng lực khôi phục của hắn cực mạnh, có thể ở trong khoảng thời gian ngắn tu bổ thương thế đến bảy tám phần, chí ít có lực tái chiến.

Vệ Bình Dương làm sao ngờ tới sẽ có sự tình như vậy, không chút phòng ngừa bị đối phương khống chế.

Nghe Tổ An nói, trong lòng Vệ Bình Dương tuyệt vọng, nhìn cánh tay của mình dần dần khô héo, hắn xác định mình không cách nào tránh ra đối phương, trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt.

- Xú tiểu tử, ta chết cũng sẽ không tiện nghi ngươi!

Sau khi nói xong, hắn vận chuyển chút khí lực còn lại, trực tiếp đánh gãy tâm mạch, tự tử mà chết.

Dù sao hắn cũng là Tông Sư, phóng tầm mắt thiên hạ cũng là nhân kiệt, tự nhiên sẽ có một vài pháp môn đặc thù, lại thêm bây giờ Tổ An trọng thương, lực khống chế của Thao Thiết Thôn Thiên Quyết không bằng bình thường, cho nên mới để hắn thành công tự đoạn tâm mạch.

Tổ An buông hắn ra, trong mắt có chút tán thưởng:

- Còn rất quả quyết.

Lúc trước Văn đạo nhân bởi vì một mực cầu sinh, kết quả sau cùng không chỉ không thoát, ngược lại tiện nghi hắn.

Tổ An có Lam Phù, có thể tự do sinh hoạt ở trong nước, nên không vội đi ra, mà cảm thụ tình huống trong cơ thể.

Bây giờ nguyên khí trong cơ thể tràn đầy, tuy thương thế ở ngực vẫn còn, nhưng đang tự mình khôi phục, tổng thể mà nói chiến lực đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Hắn nội thị một phen, phát hiện trận pháp Cửu phẩm đã được thắp sáng tám cái, chỉ còn lại một cái cuối cùng.

Tổ An thầm kêu đáng tiếc, vừa rồi đại khái hút một nửa tu vi của Vệ Bình Dương, nếu như hút sạch mà nói, chỉ sợ bây giờ đã đột phá Tông Sư cảnh.

- Ngươi mơ mộng cái rắm.

Mị Ly hừ một tiếng.

- Cửu phẩm đột phá đến Tông Sư nào có dễ dàng như vậy, cũng không phải dựa vào nguyên khí chồng chất là được.

Tổ An cười ngượng:

- Ta cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, đúng rồi, vì sao ta cảm giác hút người khác hiệu quả kém xa hút nguyên khí của Mễ lão đầu?

Trước đó Mị Ly mở phong ấn, hắn chỉ hấp thu một phần ba tu vi của Mễ lão đầu đã vượt qua một đại cảnh giới, so sánh mà nói, tu vi của Vệ Bình Dương đề thăng quá nhỏ.

- Đây là đương nhiên.

Mị Ly giải thích.

- Lúc đó Mễ lão đầu vì đoạt xá ngươi, cho nên cam tâm tình nguyện quán thâu tu vi, hơn nữa hắn tu luyện cũng là Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, nguyên khí trong cơ thể giống ngươi, tự nhiên tốt hơn người khác nhiều.

- Thì ra là thế.

Tổ An gật đầu, trực tiếp lao ra mặt nước.

Một vòi rồng cuồn cuộn lao ra, Tổ An vọt đến không trung, chỉ cảm thấy nguyên khí trong cơ thể cuộn trào, hai tay chấn động, đầm nước ở sau lưng nổ tung.

Tổ An nhìn bàn tay của mình, có chút mừng rỡ nói:

- Hiện tại lại để ta đánh với Tông Sư, ta cảm giác ta có thể thắng.

- Đừng có tự tin mù quáng.

Mị Ly trợn mắt.

- Hiện tại ngươi chỉ có lực đánh một trận, không đến mức chật vật giống như vừa rồi mà thôi, đối chiến Tông Sư sơ kỳ vấn đề không lớn, nhưng giao thủ với Tông Sư lâu năm, tuy ngươi có cơ hội thắng, nhưng khả năng thua lớn hơn.

- Ha ha, cái này đầy đủ.

Tổ An cười nói.

Mị Ly cũng không phản bác, gia hỏa này luôn am hiểu lấy yếu thắng mạnh, mỗi lần ở hạ phong tuyệt đối cũng có thể tìm ra một đường sinh cơ, năng lực thực chiến xác thực không bình thường.

Thấy ánh mắt hắn nhìn về phương hướng Bích Linh Lung rời đi, nàng nhịn không được hỏi:

- Ngươi còn muốn đi?

Tổ An gật đầu:

- Đã đến một bước này, sao có thể từ bỏ.

Ngữ khí của Mị Ly có chút vội vàng xao động:

- Ngươi vì nữ nhân kia làm đã đủ nhiều, mệnh xém chút ném, chẳng lẽ còn không đủ sao? Tuy bây giờ tu vi tăng lên, nhưng Lục Khiếu là Tông Sư trung kỳ, ngươi đánh không lại.

Bình Luận (0)
Comment