Thời điểm cảnh giới thấp, một số thiên tài muốn vượt cấp chiến thắng cường địch cũng không phải không được, nhưng càng về phía sau, mỗi một cảnh giới nhỏ chênh lệch lại càng lớn, muốn vượt cấp khiêu chiến cơ hồ là không thể nào.
Tổ An là nhờ các loại thần công mới có thể miễn cưỡng khiêu chiến, nhưng cuối cùng cũng có cực hạn, rất hiển nhiên Tông Sư trung kỳ đã vượt qua cực hạn này.
Tổ An nhìn Mị Ly:
- Ngươi thành thật nói, ta và Lục Khiếu đánh nhau có mấy phần thắng.
Mị Ly đáp:
- Hai tám, nhiều nhất ba bảy, không thể nhiều hơn.
Trên mặt Tổ An lộ ra nụ cười:
- Như vậy đã đủ, vật lộn sống mái, chết tuyệt đối là hắn.
Mị Ly muốn nói cái gì, bất quá nghĩ đến lúc trước hắn mới Lục phẩm, đã dám đánh với mình, trong lòng không khỏi bội phục:
- Không hổ là người ta nhìn trúng.
Nghĩ tới đây, nàng không còn khuyên bảo, ngược lại nói:
- Thôi được, ngươi muốn đi thì đi, ngươi có tâm cường giả không sợ khó khăn, tuy dễ dẫn đến ngươi chết yểu, bất quá một khi chính thức trưởng thành, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Tổ An cười nói:
- Khó được ngươi khen ta một lần.
Mị Ly trợn mắt:
- Ngươi lại ba hoa, vị Thái Tử Phi kia của ngươi chỉ sợ đã bị người giết.
Tổ An không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.
Bây giờ hắn cũng có thể phi hành ở trên không trung thời gian dài, không cần mỗi lần đều thi triển Đại Phong thuấn di.
Cũng không lâu lắm, hắn đi đến một ngã ba, lập tức biết đây là kế sách phân binh của Bích Linh Lung.
Hắn đang đau đầu không biết nên đi phương hướng nào, trong núi rừng xa xa chợt bộc phát ra từng trận nguyên khí ba động.
- Lục Khiếu?
Vừa rồi đối phương một kiếm bắn thủng tim hắn, loại khí thế này không thể quen thuộc hơn được.
Hắn vội vàng tiến đến, thời điểm sắp tiếp cận hắn từ không trung hạ xuống, đeo lên túi thơm mà Bạch phi cho, đồng thời thi triển Minh Kính Phi Đài che dấu khí tức bản thân.
Tuy hắn không sợ cường địch, nhưng vọt thẳng qua cứng đối cứng là biểu hiện của ngu xuẩn, thế giới tu hành tàn khốc không gì sánh được, người như vậy sẽ sống không lâu.
Lấy yếu thắng mạnh, tự nhiên phải tìm sách lược, lặng lẽ tiếp cận, thừa dịp không phòng bị cho đối phương một kích trí mạng, tranh thủ ở trong thời gian ngắn nhất phân ra thắng bại, tránh cho đánh lâu dài, như thế Lục Khiếu sẽ càng có ưu thế.
Lại nói bên ngoài hơn mười trượng, trạng thái của Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn thật không tốt, toàn thân hai người đầy vết thương, cần chống đao mới miễn cưỡng đứng thẳng, thị vệ Đông Cung khác cơ bản đều ngã ở trên mặt đất, hoặc đã bỏ mình, hoặc chỉ hít vào mà không thở ra.
Bọn họ nhìn chằm chằm nam tử lơ lửng ở giữa không trung, tuy người kia mất một cái tay, nhưng khí thế to lớn, ánh mắt nhìn về phía mọi người giống như thiên thần nhìn con sâu cái kiến.
- Các ngươi tự cho rằng thông minh, đáng tiếc có con heo mập như Triệu Duệ Trí, dấu chân của các ngươi luôn sâu hơn người khác, ta chỉ cần truy tìm cái này, tự nhiên dễ như trở bàn tay tìm được các ngươi.
Lục Khiếu vừa cười vừa nói, ngữ khí nhẹ nhàng thoải mái, hiển nhiên mắt thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành, tâm tình của hắn cực kỳ tốt.
- Lớn mật, dám bất kính với Thái Tử.
Phác Đoạn Điêu phẫn nộ quát.
- Đã đến nước này, ai còn coi hắn là Thái Tử.
Lục Khiếu phủi phủi tro bụi trên quần áo, vừa rồi hắn bị Bích Linh Lung gây thương tích, trải qua thời gian dài như vậy, sớm đã đổi một bộ y phục.
- Không thể không nói, ý chí của các ngươi rất mạnh, lại có thể kiên trì đến bây giờ, bất quá hết thảy đều kết thúc.
Theo hắn dứt lời, một cỗ khí kình vô hình phun ra, trực tiếp đụng vào hai người.
Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn giống như diều đứt dây, đụng vào một gốc đại thụ, miệng phun máu tươi, ầm ầm ngã ở trên mặt đất không có tiếng động, cũng không biết sống hay chết.
Thời điểm Tổ An đến vừa vặn thấy cảnh này, ánh mắt hắn thoáng cái băng lãnh, có điều hắn không có xúc động, tiếp tục ẩn núp, yên tĩnh chờ đợi cơ hội ra tay tốt nhất.
Mị Ly nhìn mà âm thầm gật đầu, gia hỏa này trưởng thành rồi, trong lòng rõ ràng rất tức giận, lại không có hành sự lỗ mãng.
Lúc này Lục Khiếu từ không trung hạ xuống, nhìn Thái Tử ở cách đó không xa:
- A, đến lúc này ngươi lại không chạy trốn, thậm chí không sợ hãi, quả nhiên là kẻ ngu.
- Tại sao ta phải sợ?
Thái Tử dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
Tổ An núp trong bóng tối chấn động, vốn tất cả lực chú ý của hắn đều ở trên người Lục Khiếu, tìm kiếm cơ hội nhất kích tất sát, nhưng lúc này hắn lại nhịn không được liếc nhìn Thái Tử.
Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng không biết có phải bởi vì trên mặt đã không còn nụ cười ngây ngô như ngày bình thường, nên có một loại cảm giác xa lạ to lớn.
Lục Khiếu cũng cau mày, hiển nhiên cảm giác được quái dị:
- Bởi vì ngươi sắp chết... này, ta lại giảng đạo lý với một kẻ ngu.
Nhìn bộ dáng ảo não của hắn, Thái Tử hỏi:
- Ngươi cảm thấy mình rất thông minh?
- Đương nhiên thông minh hơn ngươi.
Lục Khiếu vô ý thức trả lời, sau đó cau mày nói.
- Đã đến lúc này, đừng có bày dáng vẻ Thái Tử, chẳng lẽ các ngươi thật coi mình có vương khí?
Thái Tử thở dài:
- Thủ hạ của Triệu Cảnh là càng ngày càng không nên thân.
Tổ An núp trong bóng tối đột nhiên cảm giác lưng lạnh lẽo, hắn cũng không nói được là vì cái gì, nhưng lông tơ toàn thân dựng thẳng.
Thanh âm của Mị Ly cũng vang lên:
- Cẩn thận chút, vị Thái Tử này không đúng.
Giọng nói của nàng cực kỳ ngưng trọng, hiển nhiên nàng cũng phát giác được cái gì.
- Hỗn trướng, dám gọi thẳng tục danh của Tề Vương…
Lục Khiếu nói một nửa, bỗng nhiên nhướng mày nhìn chằm chằm đối phương.
- Ngươi không phải người ngu?