Thái Tử cười cười:
- Ai nói ta là ngu ngốc?
Nghe hắn nói, còn có nhìn thần thái hắn nói chuyện, trong lòng Tổ An chửi mẹ, vốn cho rằng xung quanh mình tất cả đều là lão âm bỉ, không nghĩ tới còn giấu một tiểu âm bỉ!
Chờ chút, nếu hắn không ngốc mà nói, mình và Bích Linh Lung chẳng phải...
Lúc này Lục Khiếu cũng rất khiếp sợ:
- Không nghĩ tới a không nghĩ tới, ngươi lại gạt toàn bộ người trong kinh thành nhiều năm như vậy.
Thái Tử cũng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt đạm mạc nhìn hắn.
Lục Khiếu rất không thích loại ánh mắt này, trên lý luận hẳn là hắn dùng loại ánh mắt này nhìn đối phương, mà không phải bị người khác dùng loại ánh mắt này nhìn:
- Mập mạp chết bầm ngươi giấu rất sâu, ngay cả Tề Vương cũng bị ngươi lừa, bất quá điều này không có ý nghĩa gì, bây giờ ngươi vẫn chỉ có một con đường chết.
- Ngươi xác định ta sẽ chết?
Trên mặt Thái Tử mang theo nụ cười mỉa mai, ngày bình thường sẽ chỉ làm người cảm thấy buồn cười, lúc này lại khiến người ta cảm giác sợ hãi.
Lục Khiếu không biết tại sao đáy lòng mình lại run rẩy, hắn rất nhanh bài trừ tâm tình kia, sau đó nhìn đối phương:
- Xem ra Thái Tử thâm tàng bất lộ a, bất quá vẫn không có ý nghĩa, tuổi tác của ngươi ở chỗ đó, dù từ trong bụng mẹ tu luyện, bây giờ có thể tu đến trình độ gì, ngươi cho rằng người người đều yêu nghiệt như Tổ An!
Trong lòng Tổ An mắng to, đồ chó này nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, lôi ta ra hấp dẫn cừu hận làm gì.
Giờ phút này tế bào toàn thân hắn đều báo động mãnh liệt, hắn thậm chí hận không thể đi nhắc nhở Lục Khiếu, đáng tiếc lúc này hắn không dám có bất kỳ động tác gì, chỉ có thể cực lực che dấu khí tức của mình.
- Tổ An?
Thái Tử lẩm bẩm.
- Gia hỏa kia xác thực rất yêu nghiệt.
Lục Khiếu chau mày, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nói ra được.
Có điều hắn rất nhanh trầm tĩnh lại, mình đường đường Tông Sư trung kỳ, ở kinh thành cao thủ như mây cũng xếp hàng đầu, lại bị một bàn tử ngốc hù sợ.
Hắn hừ một tiếng:
- Lão phu lười nói nhảm với ngươi, sau khi giết ngươi còn phải đi bắt đám người Thái Tử Phi.
Mũi chân đá một cái, một cây đao giống như đạn pháo bắn ra, lực đạo này đủ để chấn vỡ kinh mạch toàn thân đối phương, sau đó lại đóng đinh hắn ở trên cây, dẫn Hung thú trong núi tới, nuốt hắn không còn sót lại một chút cặn, coi như sau khi sự việc xảy ra, Hoàng Đế phái người đến xem xét, cũng tìm không thấy manh mối gì.
Nơi xa Thái Tử không tránh không né, thậm chí không có một chút xíu động tác, rơi ở trong mắt Lục Khiếu, chỉ nghĩ đối phương đã sợ ngốc.
Có điều ý cười trên mặt hắn bỗng nhiên cứng đờ, bởi vì cây đao kia bỗng nhiên dừng lại ở trước người Thái Tử, sau đó treo lơ lửng giữa trời.
Lục Khiếu vô ý thức lui lại một bước:
- Ngươi đến cùng có tu vi gì?
Thậm chí hắn không cảm giác được đối phương xuất thủ như thế nào, đã tiêu trừ công kích của mình.
Thái Tử lộ ra biểu tình kỳ quái:
- Đã nhiều năm không ai dám ra tay với ta, loại cảm giác này thật khiến người ta hoài niệm.
Lục Khiếu biến sắc, lúc này toàn thân hắn cũng báo động mãnh liệt, thân là Tông Sư trung kỳ, hắn cũng có thể sớm dự báo nguy hiểm.
Ngay sau đó hắn không chút do dự, trực tiếp bay lên, chỉ muốn bay càng nhanh càng tốt, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Có điều hắn vừa bay lên liền cảm giác dưới thân nhẹ đi, sau đó cả người mất trọng tâm, nặng nề té lăn trên đất.
Hắn kỳ lạ cúi đầu xem xét, phát hiện hai chân của mình đã bị chém đứt, lúc này trên đùi truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, hắn bưng bít lấy chân thống khổ kêu thảm, ở trong bụi đất lăn lộn, đâu còn có uy phong như trước đó truy sát mọi người.
Tổ An dâng lên khí lạnh, hắn gắt gao nhìn chằm chằm bội đao trước người Thái Tử, y nguyên dừng lại ở trước người hắn ba thước, dường như không hề động, nhưng trên mũi đao chậm rãi nhỏ xuống một giọt huyết châu, biểu hiện vừa rồi chém đứt hai chân của Lục Khiếu chính là cây đao này.
- Làm sao nhanh như vậy?
Trong lòng Tổ An hoảng sợ, hắn căn bản không thấy rõ đao kia xuất thủ lúc nào, nếu vừa rồi đao kia chặt mình, hắn hơn phân nửa sẽ không tránh khỏi.
- Ngươi đến cùng là ai?
Lục Khiếu sợ hãi nhìn Thái Tử, bàn tử trước đó buồn cười trong mắt hắn, lúc này lại biến thành khủng bố như vậy.
- Ngươi đoán?
Thái Tử nhếch miệng cười.
Lục Khiếu cắn chặt răng, trực tiếp bắt kiếm quyết, thiết kiếm trước kia tế luyện bỗng nhiên xuất hiện ở bên người.
Hắn dù sao cũng là Tông Sư trung kỳ, tuy chân bị chém đứt, nhưng muốn khu động phi kiếm, không dùng tay cũng có thể.
Chuôi thiết kiếm này phát ra tiếng long ngâm, sau đó hắn đưa tay chỉ về phía Thái Tử:
- Mau!
Phi kiếm hóa thành sao băng, tốc độ nhanh hơn phi kiếm của Vệ Bình Dương gấp đôi!
Đây là Lục Khiếu phát ra một kích mạnh nhất, là kiêu ngạo và tâm huyết suốt đời của hắn, có thể chuyển bại thành thắng hay không chỉ ở phen này.
Lần này Thái Tử rốt cục động, chỉ thấy hắn chậm rãi giơ tay lên, rơi vào trong mắt Lục Khiếu và Tổ An tốc độ rõ ràng rất chậm, thế nhưng hết lần này tới lần khác phát sau mà đến trước, hai ngón tay kẹp lấy phi kiếm nhanh như tia chớp.
- Cái gì? ! ! !
Tròng mắt của Tổ An và Lục Khiếu đều sắp trừng ra ngoài, một màn này đã vượt qua mọi người nhận biết.
Toàn thân Lục Khiếu run rẩy, hắn đã cảm nhận được tử vong uy hiếp, nỗ lực nắm bắt kiếm quyết, muốn khống chế phi kiếm lần nữa.
Nếu là người bình thường dám kẹp phi kiếm của hắn, cho dù là Tông Sư, hắn thôi động phi kiếm xoắn một phát, cũng có thể chấn vỡ nát hai ngón tay của đối phương.