Cảm nhận được hắn khống chế, chuôi phi kiếm ông ông trực hưởng, run rẩy kịch liệt, muốn tránh thoát ngón tay của Thái Tử.
Thái Tử liếc nhìn, sau đó hai ngón tay kẹp chặt, phi kiếm đứt thành từng khúc, gió nhẹ lướt qua, nhất thời hóa thành tro bụi!
- Phốc!
Lục Khiếu phun ra một ngụm máu tươi, cả người trong nháy mắt tiều tụy, tóc hoa râm.
Vừa rồi đối phương không chỉ đánh nát phi kiếm, còn thừa thắng xông lên, trực tiếp đánh xơ xác thần hồn của hắn!
Đây là thủ đoạn trên Đại Tông Sư mới có, không đúng, Đại Tông Sư cũng không thể nhẹ nhàng như vậy.
Hắn hồi tưởng khí tức trên người đối phương, đột nhiên có một tia minh ngộ, sợ hãi nhìn mập mạp kia, cổ họng không lưu loát kêu lên:
- Hoàng Thượng, nguyên lai ngươi là Hoàng Thượng...
Trong mắt Thái Tử lóe lên vẻ mỉa mai:
- Lúc này mới phản ứng được, không khỏi quá muộn rồi.
Nghe hắn thừa nhận, đừng nói Lục Khiếu, ngay cả Tổ An cũng không khỏi kinh hãi.
Dù cũng có suy đoán tương tự, nhưng khi chân tướng rõ ràng, hắn vẫn có chút khó tin.
Thực ra sau khi vào bí cảnh hắn vẫn rất kỳ quái, bởi vì Hoàng Đế an bài hắn ở trong bóng tối bảo hộ, không nói hắn có thể đối phó được người Tề Vương phủ hay không, coi như có thể đối phó, hắn tín nhiệm mình như vậy sao?
Sau đó đến bí cảnh, nhìn Tề Vương bố trí tầng tầng lớp lớp, hắn vừa bội phục vừa khinh bỉ Hoàng Đế không phát giác gì, cảm thấy khó trách nhiều năm như vậy cũng không thể giải quyết được Tề Vương, nguyên lai trí tuệ kém quá nhiều.
Kết quả không nghĩ tới thằng hề lại là mình!
Nhưng vì sao Thái Tử là Hoàng Đế được? Tổ An thực không cách nào liên hệ thằng ngốc ngu ngơ kia cùng với Hoàng Đế uy nghiêm cường hãn.
Lục Khiếu cũng có nghi hoặc giống vậy, hắn nói:
- Không có khả năng, không có khả năng, sao ngươi có thể là Hoàng Đế.
Thái Tử lạnh lùng nhìn hắn, cũng không có ý tứ giải thích.
Bỗng nhiên Lục Khiếu phúc chí tâm linh:
- Ta hiểu rồi, ngươi dùng phương pháp đoạt xá, năm đó ngươi để Mễ Liên Anh giúp ngươi tìm phương pháp trường sinh, trước mấy lần đều không công mà lui, về sau mang về một bộ phương pháp đoạt xá giao nộp, còn bị ngươi trách phạt, bây giờ nghĩ lại ngươi vụng trộm luyện phương pháp đoạt xá kia!
- Đoạt xá?
Tổ An giật mình, hắn quá quen thuộc cái này, lúc trước Mễ lão đầu cũng dự định đoạt xá thân thể hắn, nghe Lục Khiếu nói, Mễ lão đầu biết phương pháp đoạt xá, nghĩ đến cũng là năm đó thay Hoàng Đế tìm kiếm.
Thanh âm của Lục Khiếu tiếp tục truyền đến:
- Năm đó Thái Tử vốn không phải người ngu, là thời điểm còn nhỏ bệnh nặng, mới bỗng nhiên biến thành ngu dốt, mọi người cho rằng là Tề Vương động tay, đối với chuyện này Tề Vương cũng không hiểu, chúng ta đều rõ ràng, đây không phải Tề Vương làm, bây giờ nghĩ lại hẳn là năm đó ngươi thi triển đoạt xá Thái Tử, thương tổn thần hồn của hắn, dẫn đến hắn biến thành ngu dại.
Trong mắt Thái Tử xuất hiện vẻ tán thành:
- Ngươi rất thông minh, khó trách có thể thành khách khanh thứ nhất của Triệu Cảnh, đáng tiếc không biết thời thế, chọn sai chủ.
Lục Khiếu cười khổ:
- Có thể được Hoàng Thượng khen ngợi, Lục mỗ cũng không uổng đời này. Bất quá ta có chút không hiểu, đã đoạt xá, vì sao Hoàng Thượng và Thái Tử có thể đồng thời tồn tại?
Bị hắn biến tướng vỗ mông ngựa, sắc mặt của Thái Tử thoáng chậm dần, hiển nhiên tâm tình rất nhẹ nhàng:
- Trẫm có thể giải đáp nghi hoặc của ngươi, bất quá ngươi phải trả lời mấy vấn đề liên quan tới Tề Vương.
Lục Khiếu lộ vẻ do dự, bất quá vẫn gật đầu nói:
- Hoàng Thượng cứ hỏi.
Sau khi biết Thái Tử là Hoàng Đế, hắn đã minh bạch, Tề Vương nhất định xong đời, mình nói hay không đều không thể cải biến kết cục, còn không bằng chết rõ ràng.
- Sự tình bí cảnh lần này, Tế Tửu có tham dự không?
Ánh mắt của Thái Tử cực kỳ sắc nhọn, vốn hắn rất tin tưởng Tế Tửu, nhưng lần này Tề Vương để nhiều người tiến vào như vậy, Quốc Lập Học Viện không có khả năng thoát liên quan.
Lục Khiếu lắc đầu:
- Nếu Tế Tửu đại nhân nguyện ý liên thủ với Tề Vương, Tề Vương cần gì phải thi triển những âm mưu quỷ kế này.
- Ba năm trước, học viện mở ra bí cảnh, phụ trách cửa vào là Thập Nhất tiên sinh Duẫn Thi.
Mặc dù hắn không có nói kỹ càng, nhưng đã đủ.
- Duẫn Thi!
Ánh mắt của Thái Tử nheo lại, hiển nhiên trong lòng đã phán đối phương tử hình.
Tổ An âm thầm buông lỏng một hơi, vốn nghe học viện có quan hệ tới sự kiện này, hắn còn lo lắng, Khương La Phu, Thất Dao Quang… đều là lão sư ở hậu sơn, hơn nữa Khương gia lại thuộc Tề Vương nhất mạch, hắn thật lo lắng là Khương La Phu làm, như thế mình sẽ không biết làm sao cứu nàng.
Dù không phải Khương La Phu, cũng là Vương Duy Dương, Hắc Bạch Tử… hắn cũng thật khó khăn, những thứ này người đều đối với hắn rất không tệ, may mắn là cái kia Giang Tinh Duẫn Thi.
Tổ An cũng rõ ràng loại ý nghĩ kia của mình có chút không tử tế, nhưng loại tình huống này chỉ có thể chết đạo hữu, không chết bần đạo.
- Lần này Triệu Cảnh trừ phái các ngươi tiến đến, còn có hậu chiêu gì không?
Thái Tử tiếp tục hỏi.
Lục Khiếu lắc đầu:
- Không có, vốn lấy thực lực của chúng ta, muốn tiêu diệt đám người Thái Tử dễ như trở bàn tay, thực ra mới đầu chúng ta còn oán thầm, cảm thấy tùy tiện một khách khanh đến cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, vì sao Vương gia lại gióng trống khua chiêng như thế. Về sau gặp phải Tổ An, mới bội phục Tề Vương nhìn xa trông rộng. Có điều hắn nghìn tính vạn tính, cũng không nghĩ tới cuối cùng vẫn trúng kế của Thượng Hoàng.
Sắc mặt của Tổ An tái xanh, Hoàng Đế vẫn luôn ở trong đội ngũ, kết quả hắn lại ngồi nhìn người các đại gia tộc vì bảo vệ hắn lần lượt hi sinh, thủy chung chưa từng xuất thủ.