Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1501 - Chương 1501: Nhảy Trên Mộ Phần (2)

Chương 1501: Nhảy trên mộ phần (2) Chương 1501: Nhảy trên mộ phần (2)

Lúc này Tổ An mạng nhỏ khó đảm bảo, cũng không lo được suy nghĩ những thứ này.

Hắn cực kỳ chuyên chú chạy đi, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng đánh nhau.

Tổ An biến sắc:

- Sẽ không xảo như thế chứ?

Hắn quả quyết cải biến phương hướng, quyết định đi vòng qua, lúc này hắn không dám xen vào chuyện bao đồng.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng quát, thân hình hắn chấn động, dừng lại.

Mị Ly châm chọc nói:

- Hai ngươi thật có duyên.

Thanh âm kia hiển nhiên là của Bích Linh Lung, hơn nữa nhìn tình huống đã đến thời điểm cực kỳ nguy cấp.

Nàng không có khuyên Tổ An rời đi, bởi vì ở chung lâu như vậy, nàng biết đối phương không phải người như thế.

Tuy nàng một mực trào phúng đối phương không lý trí, nhưng nếu đối phương thật là loại thấy chết không cứu hồng nhan tri kỷ, nàng ngược lại không thích.

Lại nói một bên khác, Bích Linh Lung đang ngồi dưới đất, chật vật nhìn ba tên tử sĩ Tề Vương phủ vây quanh mình.

Trước đó mưu kế của nàng rất thành công, không ngừng phân nhánh chạy trốn, thành công dẫn dắt cao thủ trong truy binh rời đi, mắt thấy sắp trốn thoát, kết quả bị mấy tử sĩ Tề Vương phủ vây lên.

Bởi vì phân tán chạy trốn, bên người nàng đã không có hộ vệ, lại thêm trước đó thi triển bí thuật, lúc này đã tiếp cận đèn cạn dầu, sau một phen tranh đấu, tự nhiên không phải đối thủ của ba tên tử sĩ Tề Vương phủ.

Nhìn nàng lộ ra cánh tay trắng như tuyết, ánh mắt của mấy tử sĩ Tề Vương phủ nóng bỏng lên.

Một người nuốt nước miếng:

- Mẹ nó, lão tử nín ba năm, trong thời gian này một nữ nhân cũng chưa thấy qua, tay sóc lọ sóc ra vết chai, hôm nay nói cái gì cũng phải ăn mặn!

Một người khác lo lắng:

- Nàng dù sao cũng là Thái Tử Phi, như vậy có thể nguy hiểm hay không?

- Thái Tử Phi rắm chó, sắp thành người chết rồi.

Người thứ ba hừ lạnh.

- Dù sao cũng giết, giết như vậy thật quá đáng tiếc, còn không bằng trước thoải mái chúng ta.

Nghe hắn nói như vậy, trong mắt người thứ hai cũng dâng lên dục vọng, bọn họ vốn là tử sĩ không có tương lai, lại thêm ba năm này ở trong bí cảnh làm bạn với dã thú, đủ để một người bình thường biến thành dã thú.

- Đáng tiếc tóc trắng chút...

- Ba năm, bây giờ lão tử thấy heo mẹ cũng có thể phong hoa khôi, huống chi nàng vốn rất xinh đẹp.

- Ai tới trước?

...

Nghe mấy người ô ngôn uế ngữ, Bích Linh Lung vừa thẹn vừa giận, không nghĩ đến mình sẽ rơi xuống kết cục như vậy, đáng tiếc bây giờ huyệt đạo của nàng bị phong tỏa, ngay cả tự tử cũng làm không được.

Nghĩ đến mình tân tân khổ khổ bảo trì trinh tiết sẽ hủy ở chỗ này, trong nội tâm lóe qua vẻ hối hận, sớm biết như vậy, lúc trước còn không bằng cho Tổ An.

Những cao thủ Tề Vương phủ này đuổi theo, Tổ An phụ trách đoạn hậu hơn phân nửa đã dữ nhiều lành ít, nghĩ tới đây, trong nội tâm nàng đau xót, cuối cùng khống chế không nổi, nước mắt như trân châu chảy xuống.

- Mẹ, những nữ nhân này ngày bình thường cao cao tại thượng, đè các nàng ở dưới háng tùy ý nhấp, chậc chậc, suy nghĩ một chút cũng chịu không được.

- Đời này có thể chơi Thái Tử Phi, quả thực là tổ phần bốc lên khói xanh.

- Mỹ nhân, ca ca đến, ta rất lớn, ngươi chịu khó một chút.

Nhìn Thái Tử Phi mỹ lệ ngồi ở chỗ đó, bộ dáng mềm mại vô lực, trong mắt ba tử sĩ Tề Vương phủ đỏ hồng, làm sao còn khắc chế được, ào ào gào thét nhào lên.

Bích Linh Lung muốn cắn lưỡi tự tử, đáng tiếc trên người bị khống chế, căn bản không thể động, không thể không tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bất quá thân thể hôi thối kia không có đánh tới, nàng cảm giác bên người lóe qua một trận kình phong, sau đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết của mấy nam nhân.

Nàng vội vàng mở mắt, phát hiện mấy tử sĩ kia ngã trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, hiển nhiên đã không còn sinh cơ.

Một bóng lưng quen thuộc đứng ở trước mặt bọn hắn, thăm thẳm thở dài:

- Hôm nay các ngươi đụng phải nàng, hiển nhiên là vị trí tổ phần không có chọn tốt.

Nghe được thanh âm quen thuộc kia, Bích Linh Lung vừa mừng vừa sợ, không dám tin nhìn nói:

- A Tổ!

Tổ An xoay người lại, khẽ cười nói:

- Làm sao, ta không ở bên người, ngươi chật vật như vậy.

Nói xong đi tới, ngón tay bắn ra một sợi chỉ phong, giải khai huyệt đạo trên người nàng.

- A Tổ!

Bích Linh Lung nhịn không được nữa, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực hắn ô ô ô khóc lên.

Hôm nay phát sinh rất nhiều sự tình, trong vòng một ngày mấy lần bồi hồi ở bên bờ sinh tử, vừa rồi còn xém chút bị ô nhục, mấu chốt là vốn cho rằng Tổ An đã gặp nạn, bây giờ sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, dù ngày bình thường nàng coi trọng dáng vẻ, lúc này cũng không nhịn được nỗi lòng chập trùng.

- Không có việc gì, hết thảy đều đã qua.

Cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy, Tổ An an ủi, đồng thời vội vàng nói.

- Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, nơi này rất nguy hiểm.

- Có nguy hiểm gì?

Lúc này một thanh âm từ phía sau truyền đến.

Nghe được thanh âm này, tóc gáy toàn thân Tổ An dựng lên, cứng đờ quay đầu lại, nhìn mập mạp Triệu Duệ Trí đang đứng ở cách đó không xa nhìn hai người, không còn nụ cười nhược trí giống ngày bình thường, ánh mắt sắc bén rơi vào tay hai người ôm chặt.

- Hết!

Trong lòng Tổ An gào thét.

- Hoàng Hậu tỷ tỷ, sao ngươi không nhắc nhở ta.

Mị Ly hừ một tiếng:

- Nhắc nhở ngươi ngươi cũng không kịp chạy, còn không bằng thuận theo tự nhiên.

Tổ An:

- ...

Thuận tự nhiên em gái ngươi, ngươi không thấy hiện tại ta còn ôm con dâu cùng với lão bà tương lai của hắn sao?

A, vì sao xưng hô kỳ quái như thế, ai, quyền quý thật loạn.

Tổ An cũng bội phục mình, sắp chết đến nơi, vậy mà còn có tâm tình đậu đen rau muống.

Bình Luận (0)
Comment