Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1502 - Chương 1502: Chết Chắc

Chương 1502: Chết chắc Chương 1502: Chết chắc

Lúc này Bích Linh Lung cũng nhìn thấy Thái Tử, khuôn mặt nàng đỏ lên, bản năng đẩy Tổ An ra:

- Duệ Trí, ngươi không có việc gì chứ.

Tuy Thái Tử ngốc, nhưng dù sao cũng là trượng phu trên danh nghĩa của nàng, ở trước mặt hắn ôm nam nhân khác, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác trái với đạo đức.

Triệu Duệ Trí hừ lạnh:

- Ngươi rất hi vọng ta có việc?

- Không phải.

Vừa rồi bị trượng phu thấy, Bích Linh Lung có chút chột dạ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng đối phương dị dạng.

- Ta nhớ trước đó chúng ta chạy phương hướng khác nhau nha, hơn nữa sao ngươi một người xuất hiện ở đây? Đám người Phác thị vệ và Tiêu thị vệ đâu?

Bích Linh Lung vừa nói vừa nhìn quanh, đáng tiếc không có thân ảnh khác.

- Ngươi cố ý đẩy ta ra, là muốn riêng tư gặp hắn?

Triệu Duệ Trí lạnh lùng hỏi.

Đến từ Triệu Hạo, điểm nộ khí +222 +222 +222...

Nhìn thấy điểm nộ khí, cả người Tổ An tê dại.

Giờ phút này hắn suy tư các loại phương pháp bảo vệ tính mạng, đáng tiếc nghĩ tới nghĩ lui, lấy tu vi chênh lệch của hai người bây giờ, đều là hẳn phải chết không nghi ngờ.

Có điều hắn không hề từ bỏ, cùng lắm thì oanh oanh liệt liệt chiến một trận, cũng nên đánh ra một đường sinh cơ.

- Ngươi nói cái gì đó?

Nghe Thái Tử hỏi, Bích Linh Lung có chút tức giận, lúc nào gia hỏa này dám nói chuyện với mình như vậy? Ngày bình thường nguýt hắn một cái, hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.

- Ta chỉ là vừa trốn đến nơi đây, xém chút bị tử sĩ Tề Vương phủ cưỡng... May mắn Tổ đại nhân đuổi tới cứu ta.

Triệu Duệ Trí lạnh nhạt nói:

- Ngươi phải chú ý thân phận của mình, ngươi là Thái Tử Phi, không nên có ý thân cận với bất luận nam tử nào, dù hắn cứu ngươi.

Bích Linh Lung sững sờ, ngơ ngác nhìn hắn, nàng rốt cục ý thức được hiện tại Thái Tử không giống trước kia.

- Còn không mau tới?

Triệu Duệ Trí nhướng mày, hiển nhiên rất bất mãn nàng lâu như vậy vẫn đứng ở bên cạnh Tổ An.

Trong lòng Bích Linh Lung run lên, giờ khắc này nàng dường như có thể cảm giác được đối phương uy nghiêm và áp bách.

Bàn tử này lại có uy nghiêm?

Bích Linh Lung sinh ra cảm giác hoang đường, bất quá đối phương nói cũng có mấy phần đạo lý, dù sao mình cũng là Thái Tử Phi, ở trước mặt Thái Tử thân mật với ngoại thần xác thực không tốt.

Nàng có chút chột dạ đi về phía Thái Tử, cùng lúc đó nàng cũng ý thức được sự tình tựa hồ có chút không đúng, vô ý thức nói chuyện thay Tổ An:

- Duệ Trí, lần đại khảo này Tổ đại nhân có công lao rất lớn, nếu không phải hắn đánh bạc tánh mạng tử chiến, chúng ta không biết đã chết bao nhiêu lần, hắn cứu chúng ta nhiều lần như vậy, chúng ta phải cảm kích hắn, mà không phải vì những việc nhỏ này làm lạnh lòng hắn.

- Ngươi đang dạy ta làm việc?

Triệu Duệ Trí hừ lạnh.

- Hắn cứu ta, chuyện cười!

Lúc này Bích Linh Lung đã dừng bước lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt:

- Duệ Trí, hôm nay ngươi đến cùng làm sao vậy?

Tuy bình thường nàng oán trách Thái Tử ngốc, nhưng những năm này cùng hắn ở chung đã thành thói quen, có lúc còn cảm thấy hắn ngốc đáng yêu, bây giờ thay đổi không còn ngớ ngẩn, thực ra trước đây ít năm, vô số lần nàng hi vọng Thái Tử có thể khôn khéo, nhưng ngày đó thật tiến đến, nàng lại cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi.

Triệu Duệ Trí không để ý tới nàng, mà nhìn về phía Tổ An:

- Vừa rồi là ngươi giấu ở nơi đó?

Tổ An giật mình, bất quá lo lắng đối phương đang gạt mình, vừa cười vừa nói:

- Thái Tử nói cái gì, ta làm sao nghe không hiểu?

- Ngươi rất thông minh.

Trên mặt Triệu Duệ Trí lóe qua vẻ trào phúng.

- Đáng tiếc túi thơm kia bán ngươi, vừa rồi ta ngửi được mùi vị tương tự, bất quá khi đó ta chưa kịp phản ứng. Nói đến cũng kỳ quái, ngươi làm sao giấu diếm được khí thế của ta điều tra.

Tổ An thế mới biết là thật bại lộ, hắn thở dài:

- Ai, thật thông minh mà nói, sẽ không đến mức bị ngươi đùa bỡn xoay quanh.

Bích Linh Lung nghe như lọt vào trong sương mù, nhịn không được hỏi:

- Các ngươi nói cái gì thế? Chúng ta nên sớm rời khỏi nơi này, miễn cho những cao thủ kia của Tề Vương phủ đuổi theo.

- Chúng ta?

Triệu Duệ Trí cười lạnh.

- Chỉ sợ chúng ta trong miệng ngươi là chỉ ngươi và Tổ An a, ta xuất hiện đối với ngươi mà nói, là dư thừa.

Bích Linh Lung cau mày nói:

- Ngươi đang nói cái gì đấy, Tổ đại nhân cứu chúng ta, ta tốt với hắn một chút lại có vấn đề gì, huống chi tiếp xuống chúng ta còn cần hắn bảo hộ.

- Im miệng, tiện nhân!

Đột nhiên sắc mặt của Triệu Duệ Trí trở nên dữ tợn.

- Đừng cho rằng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì, mỗi ngày ở Đông Cung cùng hắn thông đồng tình chàng ý thiếp, trong lòng ngươi còn có ta hay không!

- Ngươi nói vớ nói vẩn gì đó, ta và Tổ đại nhân thanh bạch nhật nguyệt chứng giám, ngươi không được tùy ý nói xấu!

Bích Linh Lung cũng tức giận.

- Thanh bạch?

Triệu Duệ Trí cười ha ha.

- Lúc trước trong hoàng cung, không sợi vải ôm nhau là ai? Về sau ở Đông Cung thường xuyên riêng tư gặp mặt là ai? Trước đó Tổ An rơi vào thủy đàm sinh tử chưa biết, là ai liều lĩnh nhảy xuống cứu hắn? Ngươi còn nói thanh bạch?

Sắc mặt của Bích Linh Lung trắng nhợt:

- Lần trước sự tình ở trong cung, Hoàng Thượng và Tế Tửu đều chứng minh đó là giả dối không có thật, ngươi chớ có nghe lời sàm ngôn, sự tình khác càng là giả không có thật, trước đó cũng không phải vì cứu hắn, mà là vì hoàn thành...

Nói đến một nửa nàng rốt cục lấy lại tinh thần, không khỏi kinh hãi nhìn chằm chằm đối phương:

- Ngươi không phải Duệ Trí, ngươi đến cùng là ai?

Tổ An cười khổ:

- Thái Tử Phi, ngày bình thường ngươi rất thông minh, sao hiện tại mới phản ứng được.

Bình Luận (0)
Comment