Cảm nhận được sát khí như thực chất kia, cả người Bích Linh Lung giống như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy.
Lúc này trong lòng bàn tay của nam nhân kia truyền đến nhiệt độ, để cho nàng thoáng trấn định, cũng nắm chặt tay đối phương.
Nhìn hai người mười ngón đan xen, đồng tử của Triệu Duệ Trí nhíu chặt, hắn đã bao nhiêu năm không có tức giận như vậy?
Ở trước mặt người khác, hắn có thể bảo trì hỉ nộ không lộ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tổ An, thì có một loại tức giận từ đáy lòng.
Đến từ Triệu Hạo, điểm nộ khí +444 +444 +444...
Đúng lúc này, một tiếng cười dài truyền đến:
- Ha ha ha, quả nhiên là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, tìm nửa ngày, rốt cục bắt được các ngươi.
Vừa dứt lời, một bóng người từ đằng xa bay xuống, sau đó xung quanh lục tục ngo ngoe có cao thủ Tề Vương phủ vây lại.
Đi đầu là khách khanh của Tề Vương phủ, Cửu phẩm đỉnh phong Hà Lệ!
Hắn nhìn thấy Thái Tử và Thái Tử Phi, trên mặt vui vẻ, nghĩ thầm tuy tu vi của Lục Khiếu, Vệ Bình Dương cao, nhưng vận khí không tốt, sau cùng công lao còn không phải rơi vào trên người Hà mỗ?
Chỉ là khi hắn nhìn thấy Tổ An, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ:
- Sao ngươi còn sống sót?
Chính là cơ hội này!
Tổ An lôi kéo Bích Linh Lung:
- Đi!
Hắn triệu hoán Đại Phong, trực tiếp thuấn di ra ngoài mấy trăm trượng, bây giờ theo tu vi đề cao, Đại Phong cũng nước lên thì thuyền lên.
Triệu Duệ Trí không ngờ hắn nhanh như vậy, đang muốn khởi hành đuổi theo, Hà Lệ đã ngăn ở trước người:
- Thái Tử dự định đi chỗ nào?
Đồng thời trong lòng may mắn không thôi:
- May mắn Tổ An rời đi, bằng không ta còn không có lòng tin bắt lấy hắn, vẫn là chờ Lục Khiếu và Vệ Bình Dương tới vây giết hắn đi.
Triệu Duệ Trí lạnh lùng nói:
- Tránh ra!
- Nha, bàn tử ngốc còn tức giận.
Hà Lệ cười ha ha.
- Trơ mắt nhìn nam nhân khác ôm lão bà của mình đi, lại bỏ ngươi xuống, mùi vị đó không dễ chịu nha? A, không đúng, ta nhớ rồi, trước đó hình như có người nói không ngại cho Tổ An mượn lão bà dùng.
Ở trong bí cảnh nín ba năm, đừng nói những tử sĩ kia, chò dù là bọn hắn cũng sắp điên.
Mà hết thảy đều vì Thái Tử ngốc này, hắn tìm được cơ hội làm sao có thể không tàn nhẫn trêu đùa đối phương.
Ai, hôm nay vận khí thật quá tốt.
- Nha a, bàn tử ngốc ngươi còn dám trừng ta?
Cảm nhận được ánh mắt của Triệu Duệ Trí, Hà Lệ rất khó chịu, ngày thường hắn bị Lục Khiếu và Vệ Bình Dương đè ép, hôm nay ngay cả một hậu bối cũng không thu thập được, trong lòng sớm đã nín một bụng tà hỏa, ta không đối phó được bọn họ, còn không trị được bàn tử ngốc ngươi?
Triệu Duệ Trí lạnh lùng nói:
- Ngươi có thể sống đến lớn như vậy, quả thực là kỳ tích.
Hắn cũng không vội truy sát Tổ An, dù sao lấy phạm vi thần niệm của hắn, hai người căn bản trốn không thoát.
- Dám nói như vậy với lão phu? Ngươi cho rằng ngươi là Hoàng Đế?
Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Hà Lệ có chút chột dạ, chỉ là chột dạ làm cho hắn rất khó chịu, mình lại bị một bàn tử ngốc hù dọa?
Nếu để đám người Lục Khiếu biết, tương lai ta ở Tề Vương phủ làm sao ngẩng đầu lên được? Còn không mỗi ngày cười ta?
Nghĩ tới đây hắn càng tức, trực tiếp đi qua, tay tát lên mặt Triệu Duệ Trí:
- Cho ngươi mặt mũi, ách?
Hắn ngạc nhiên phát hiện cổ mình bị đối phương bóp lấy, sau đó cả người bị nâng lên, hai cái đùi đạp loạn, đáng tiếc duỗi thẳng mũi chân cũng không thể chạm mặt đất.
Hắn muốn vận chuyển tu vi đánh gãy tay đối phương, đáng tiếc khí lực vừa tụ, đã bị một cỗ khí thế đánh xơ xác, cả người mềm nhũn vô lực.
Lúc này những cao thủ Tề Vương phủ kia cũng phát giác được dị thường, vội vàng rút đao xông lên.
Kết quả Triệu Duệ Trí chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, một cỗ khí thế lan tràn, những tử sĩ kia chỉ cảm thấy sợ vỡ mật, thanh âm bịch bịch truyền đến, từng cái quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
- Khí tức này... Ngươi là Hoàng Đế!
Dù sao Hà Lệ cũng là Cửu phẩm đỉnh phong, kiến thức bất phàm, lập tức kịp phản ứng, sau đó bị dọa đến nước mắt chảy ròng.
- Hoàng Thượng, tiểu nhân đáng chết, trong lúc vô tình mạo phạm Hoàng Thượng, ta nguyện hiệu trung với Hoàng Thượng, từ nay về sau xông pha khói lửa muôn lần chết không từ... Hoàng Thượng, cho ta cơ hội, Hoàng Thượng...
Trong thanh âm đâu còn có chút phách lối, mà tràn đầy cầu khẩn.
Ngày bình thường hắn dám đối nghịch với Hoàng Đế, đó là bởi vì trên đầu có Tề Vương giúp bọn hắn chống đỡ, bọn họ không cần đối mặt, chỉ cần đối phó thủ hạ của Hoàng Đế, nên không cần sợ cái gì, nhưng hôm nay bản thân đối mặt Hoàng Đế, hắn mới biết tuyệt vọng như thế nào.
- Ngươi xác thực tội đáng chết vạn lần!
Thanh âm của Triệu Duệ Trí rét lạnh, đang muốn phát lực giết đối phương, bỗng nhiên mặt đất lăn lộn, tất cả mọi người đứng không vững.
Tiếng oanh minh to lớn từ trong lòng đất truyền đến, nơi xa trong núi rừng lại vang lên thanh âm thần bí, phảng phất như có Ma vật gì đang thấp giọng gào rú.
- A?
Triệu Duệ Trí ở giữa không trung, người khác ngã xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn sớm đã bay lên, ánh mắt nhìn về nơi xa, lẩm bẩm.
- Không gian bắt đầu hỗn loạn, bí cảnh này có chút không đúng.
Hắn thu hồi ánh mắt, phát hiện Hà Lệ sớm đã hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, toàn thân mềm như mì sợi, bỗng nhiên hắn nhướng mày, ngửi được trong không khí có mùi nước tiểu.
Hắn nhìn đũng quần ướt sũng của đối phương, trong mắt lóe lên vẻ căm ghét:
- Buồn nôn!
Tiện tay ném hắn trên mặt đất, Hà Lệ không để ý quần ướt, nằm rạp ở trên mặt đất liều mạng dập đầu:
- Tạ ơn Hoàng Thượng không giết, tạ ơn Hoàng Thượng không giết.