- Uhm…
Bích Linh Lung như hờn dỗi uhm một tiếng.
Cách đó không xa, Hà Lệ thấy cảnh này mà tê cả da đầu, tuy trước đó hắn kêu gào nói hai người có gian tình, nhưng đây chẳng qua là kế sách công tâm của hắn mà thôi. Những năm gần đây hắn rất lý giải phẩm tính của Thái Tử Phi, kinh thành ai không biết nàng cao ngạo đoan trang, cho nên hắn căn bản không có nghĩ đến phương diện kia.
Kết quả ai biết hai người thật có một chân!
Mấu chốt là còn ở trước mặt Hoàng Thượng khanh khanh ta ta, kia kia, tay ngươi đang làm gì thế, hai người này là muốn lên trời sao?
Hắn chú ý tới sắc mặt của Hoàng Đế tái xanh, vội vàng nhích ra xa xa, sợ bị giận cá chém thớt.
Ánh mắt của Triệu Duệ Trí âm trầm nhìn hai người:
- Rất tốt, các ngươi thành công chọc giận trẫm.
Nói xong hắn vung tay, một ánh sáng màu vàng bắn về phía hai người, hiển nhiên muốn tách bọn họ ra.
Lấy tu vi của Bích Linh Lung căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn kim mang càng ngày càng gần.
Nếu bình thường, dù hiện tại tu vi của Tổ An tăng lên nhiều, cũng sẽ bị lĩnh vực của đối phương ép tới không thở nổi, đồng dạng không cách nào phản ứng.
Chẳng qua hiện nay hai bí cảnh dung hợp, nguyên tố thiên địa hỗn loạn, phá hư lĩnh vực của Hoàng Đế, không cách nào triệt để áp chế Tổ An.
Tổ An ôm Bích Linh Lung, thi triển Đại Phong thuấn di qua một bên, có điều hắn còn chưa kịp buông lỏng, đã thấy kim quang vốn bay ra xa đột nhiên thay đổi phương hướng bay tới bọn họ.
Hắn không dám thất lễ, vội vàng thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh bỏ chạy.
Bất quá không ngạc nhiên chút nào, đạo kim quang kia căn bản không để ý đến mấy bóng người hư giả của hắn, như giòi trong xương đuổi theo.
- Tên lửa tầm nhiệt sao?
Tổ An phát hiện mặc kệ mình né tránh như thế nào, cũng không thể hất ra.
- Tên lửa gì? Ngươi đã bị thần niệm của hắn khóa chặt, tự nhiên không trốn được.
Thanh âm của Mị Ly vang lên.
Lúc này thanh âm của Bích Linh Lung cũng đồng thời vang lên:
- Ngươi không cần quản ta, nhanh trốn đi.
Mị Ly hơi kinh ngạc:
- Nữ nhân này cũng có tình có nghĩa nha.
Tổ An cười cười:
- Ta làm sao có thể vứt bỏ ngươi một mình chạy trốn, cao lắm là làm một đôi đồng mệnh uyên ương mà thôi.
Trong lòng Bích Linh Lung run lên, ngày bình thường nam nhân thề non hẹn biển không có ý nghĩa, trước mắt sống chết mới có thể biết nhân tâm, thấy hắn ở thời điểm này cũng không muốn bỏ mình, ánh mắt nàng càng thêm nhu hòa.
Nơi xa Triệu Duệ Trí mặt trầm như nước, đồng mệnh uyên ương? Đến thời điểm chặt cả năm chi của ngươi, xem các ngươi làm sao đồng mệnh.
Sau đó tay hắn vạch một cái, lại một đạo kim quang chém tới.
Một đạo kim quang đã để Tổ An lên trời không đường xuống đất không cửa, hiện tại lại tới một đạo, hắn vội vàng gọi Mị Ly:
- Hoàng Hậu... sư phụ, làm sao bây giờ?
Mị Ly hừ lạnh:
- Vừa rồi không phải cùng Thái Tử Phi tình chàng ý thiếp sao, lúc này mới nghĩ đến ta?
Tổ An biết nàng hơn phân nửa là bởi vì vừa rồi mình không có trả lời mà cáu kỉnh, vội vàng nói:
- Chờ vượt qua kiếp này, muốn đánh muốn giết ta đều nghe ngài phân phó, hiện tại cứu mạng quan trọng hơn.
Hắn dùng toàn lực tránh né, nhưng dù như thế, góc áo trên người cũng bị kim quang cắt vài đoạn, làm cho hắn kinh hãi nhất là, kim quang của đối phương nhiều lần nhắm vào tiểu huynh đệ, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, chỉ sợ đã cùng Ôn công công xưng huynh gọi đệ.
Ngày bình thường hắn cực kỳ tự hào phương diện này, nhưng hiện tại hắn mới cảm nhận được lớn cũng có chỗ xấu của lớn, thời điểm tránh né rất khó khăn nha.
Mị Ly nhìn ra hắn chật vật, thầm xì một cái, sau đó nhanh chóng nói:
- Ngươi bị thần niệm của hắn khóa chặt, trốn là trốn không thoát, hơn nữa kim quang của đối phương có thể không ngừng hấp thu lực lượng thiên địa ở xung quanh, càng về sau uy lực và tốc độ càng lợi hại, cho nên biện pháp tốt nhất của ngươi là dừng lại đón đỡ.
- Đón đỡ?
Tổ An nhướng mày, nghĩ thầm lấy tu vi của hai người chênh lệch, đón đỡ không phải chịu chết sao?
Bất quá mắt thấy hai đạo kim quang hoàn toàn phong bế tuyến đường trốn tránh, hắn cũng không có cơ hội ngẫm nghĩ, lập tức giơ kiếm, triệu hồi Tuyết Hoàng, một thanh băng kiếm chém tới hai đạo kim quang.
Hắn không chút ngừng nghỉ, đồng thời triệu hồi ra Hỏa Phượng, thi triển Hỏa Diễm Đao đánh tới.
Mặc dù uy lực của Thanh Loan kiếm khí rất lớn, nhưng hắn không có công pháp Mộc hệ phối hợp, hơn nữa kim quang tới quá nhanh, căn bản không kịp thi triển.
So sánh mà nói, Băng hệ, Hỏa hệ hắn đều có chiến kỹ cao cấp, lúc này hắn không dám giữ lại, toàn lực thi triển ra.
Hà Lệ đang quan chiến trợn cả mắt, tiểu tử này đồng thời thức tỉnh hai loại nguyên tố? Quả thực là yêu nghiệt.
Khó trách tuổi còn trẻ đã nghịch thiên như thế, nếu trưởng thành, thực lực sẽ khoa trương như thế nào?
Đáng tiếc, bây giờ Hoàng Đế xuất thủ, hắn chết chắc.
Thiên tài nữa thì có ích lợi gì, vẫn thức thời như ta mới là thượng sách.
Triệu Duệ Trí hiển nhiên cũng nhìn thấy Băng kiếm Hỏa đao, khẽ chau mày.
Tiểu tử này lại có thiên phú như vậy?
Bất quá từ xưa đến nay, cũng không phải không có thiên tài đồng thời kiêm tu hai loại nguyên tố, hắn không quá hiếu kỳ, ngược lại càng kiên định quyết tâm phải tiêu diệt đối phương.
- Không biết tự lượng sức mình!
Hắn hừ lạnh, tuy một đao một kiếm kia khá mạnh, đáng tiếc muốn ngăn cản hắn còn kém chút.
Quả nhiên, Băng Kiếm và Hỏa Diễm Đao nhìn như lớn hơn hai đạo kim quang rất nhiều, nhưng vừa tiếp xúc, trong nháy mắt đã tan rã tán loạn.
Bất quá cũng không phải hoàn toàn vô dụng, hai đạo kim quang rõ ràng ảm đạm hơn không ít.