- Ẩn cư...
Khuôn mặt của Bích Linh Lung đỏ bừng, sao nghe giống như cùng hắn bỏ trốn vậy.
Nghĩ tới đây nàng không khỏi tim đập rộn lên, nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ tới kinh thành, xem ra mình khát vọng, nhiều năm nỗ lực cuối cùng hóa thành hư không, cả người lại ảm đạm.
- Ha ha, còn nghĩ đến bỏ trốn.
Đúng lúc này, một thanh âm từ đằng xa truyền đến.
Tổ An và Bích Linh Lung biến sắc, đó là thanh âm của Hoàng Đế!
Hắn ôm Bích Linh Lung bỏ chạy, kết quả không khí và nguyên khí xung quanh như ngưng kết, để hắn căn bản không có cách di động.
Triệu Duệ Trí xuất hiện ở chân trời, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng bước một bước, một giây sau cả người đã ngăn ở trước mặt hai người.
- Bọn họ ở chỗ này!
Lúc này lại truyền tới tiếng hô kinh hỉ của Hà Lệ, hắn mang người hứng thú bừng bừng lao ra, kết quả nhìn thấy Hoàng Đế trước bọn họ một bước đuổi tới, mồ hôi lạnh thoáng cái như mưa, vội vàng vuốt mông ngựa.
- Hoàng Thượng quả nhiên có năng lực thông thiên triệt địa, đi sau mà tới trước, ty chức bội phục không thôi.
Tổ An và Bích Linh Lung nhướng mày, những người này quy thuận Hoàng Đế?
Như vậy còn đánh cái rắm, chỉ là nhóm cao thủ Tề Vương phủ này bọn họ đối phó đã không dễ dàng, huống chi còn có Hoàng Thượng.
Tổ An tâm chìm đáy cốc, bất quá cũng không có triệt để đánh mất đấu chí, trong lòng hắn có chút quyết tâm, nếu không mình thi triển phím Print chém gió, kéo Hoàng Đế đồng quy vu tận.
Dường như biết ý nghĩ của hắn, thanh âm của Mị Ly truyền đến:
- Đừng xúc động, còn chưa tới một bước kia.
Tổ An vui vẻ:
- Chẳng lẽ ngươi muốn xuất thủ?
Mị Ly lắc đầu:
- Nếu như ta khôi phục thân thể còn được, nhưng trạng thái hiện tại, không phải đối thủ của hắn.
Tổ An:
- ...
- Bây giờ khí thế của đối phương áp chế, ta ngay cả động cũng động không, còn làm sao đánh?
Mị Ly nói:
- Đây là lĩnh vực của hắn, nói ngắn gọn, là hắn dùng tu vi mạnh mẽ chế định quy tắc ở vùng không gian này, cho nên ngươi mới sẽ bị động như vậy, chờ một lát, ta giải tỏa kết cấu những quy tắc này, đến thời điểm ngươi hẳn có thể tự do hành động.
Tổ An ngầm cười khổ, nàng còn thật xem trọng ta, coi như có thể động cũng đánh không lại.
Bất quá ý nghĩ này mới vừa lên liền bị đè xuống, cùng lắm thì người chết chim hướng lên trời, mệnh có thể ném, khí thế không thể yếu.
Phảng phất như cảm nhận được chiến ý của hắn, trong mắt Hoàng Đế lóe lên vẻ kinh ngạc:
- A, tên nô tài ngươi lại có mấy phần ngạo cốt, quả nhiên là loại không cam lòng làm hạ nhân, không thể để ngươi sống nữa.
Nói xong hắn giơ ngón tay lên, không muốn nói nhảm với đối phương, trực tiếp diệt sát là được.
Ngay lúc này, bỗng nhiên hắn biến sắc, vội vàng cúi đầu.
Sâu trong lòng đất truyền đến tiếng oanh minh kịch liệt, thanh âm lớn hơn trước nhiều, hơn nữa không có ý tứ dừng lại.
Cả vùng bắt đầu nứt ra, lộ ra vết nứt sâu không thấy đáy, một số tử sĩ Tề Vương phủ không kịp né tránh, ào ào rơi xuống, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Lúc này Tổ An phát hiện mình có thể động, vội vàng ôm Bích Linh Lung bay lên không trung, tránh né khe nứt không ngừng xuất hiện trên mặt đất.
- Hoàng Hậu... sư phụ, là ngươi thành công phá giải lĩnh vực của hắn?
Tổ An hưng phấn hỏi.
Mị Ly lắc đầu:
- Không phải, là quy tắc thiên địa của thế giới này cải biến, lĩnh vực của Hoàng Đế không sánh bằng thiên địa chi uy chính thức.
Nhìn thấy Tổ An tay ôm vòng eo nhỏ bé mềm mại của Bích Linh Lung, Bích Linh Lung cũng chăm chú ôm ở trên người hắn, cách đó không xa, trong mắt Triệu Duệ Trí phóng ra sát cơ mãnh liệt.
Đến từ Triệu Hạo, điểm nộ khí +777 +777 +777...
Cảm nhận được điểm nộ khí của Hoàng Đế, trong lòng Tổ An hơi hồi hộp một chút, biết Hoàng Đế đã nhẫn nại với mình đến cực hạn.
Trong lòng hắn thống kê các thủ đoạn của mình, đáng tiếc mặc kệ cố gắng thế nào cũng khó thoát cái chết, khác nhau là chết sớm hay muộn chết mà thôi.
Nghĩ tới đây, tay hắn ôm Bích Linh Lung chặt lại, để cho cả người nàng dính sát trên người mình, như vậy chí ít có thể chết tôn nghiêm một chút?
Bích Linh Lung đầu tiên là khẽ giật mình, có điều nàng cực kì thông minh, lập tức hiểu dụng ý của đối phương.
Hai gò má nhất thời đỏ rực, quần áo trên người nàng vốn mỏng, thân thể dính chặt vào nhau, cơ hồ có thể rõ ràng cảm giác được hơi ấm trên người đối phương.
Trong óc nàng không tự chủ được hiện ra sự tình ở Bách Hoa Cung, hai người không sợi vải ôm nhau, thứ kia còn vào trong người nàng một chút… cả người nàng không khỏi xốp giòn.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Duệ Trí, nếu đối phương vẫn là Triệu Duệ Trí, nàng hơn phân nửa sẽ không cho phép Tổ An thân mật ôm mình như vậy, dù sao tuy đối phương ngốc, nhưng vẫn là trượng phu của nàng.
Từ nhỏ đến lớn, giáo dục quý tộc để cho nàng không làm được sự tình ở trước mặt trượng phu ôm nam nhân khác.
Nhưng hết lần này tới lần khác hiện tại Triệu Duệ Trí không phải Triệu Duệ Trí chính thức, từ một ý nghĩa nào đó trượng phu của nàng đã chết, mà hung thủ chính là người trước mắt chiếm thân thể của trượng phu mình.
Lại thêm ngay từ đầu Hoàng Đế đã có ý diệt nàng, bởi vì Hoàng Đế cường đại, trong lòng nàng cũng tuyệt vọng, đừng nói báo thù cho trượng phu, ngay cả sống sót cũng không làm được.
Bởi vì tuyệt vọng, rất nhiều rụt rè và cấm kỵ trong nội tâm nàng bị đánh vỡ, dù sao cũng chết, chí ít trước khi chết chọc tức người kia cũng tốt.
Nghĩ tới đây, nàng không chỉ không kháng cự, ngược lại cực kỳ đáng yêu rúc thân thể vào trong ngực Tổ An, giống như chim non nép vào người.
Tổ An sững sờ, không nghĩ đến nàng phối hợp như vậy, hắn hiểu ý cười cười, đưa tay bóp bóp bờ mông của nàng một cái.