Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1518 - Chương 1518: Tam Thần Sơn (2)

Chương 1518: Tam Thần Sơn (2) Chương 1518: Tam Thần Sơn (2)

Tổ An không có chú ý tới dị dạng trong giọng nói của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên:

- Hoàng Hậu sư phụ, ngươi có phát hiện không, hai ngày gần đây “thiên thạch” trên trời tựa hồ ít chút, hơn nữa nguyên tố hỗn loạn giữa thiên địa tựa hồ cũng bình ổn rất nhiều.

Mị Ly gật đầu:

- Ừm, chắc là bí cảnh mới sắp triệt để hiển lộ ra.

Tổ An cũng không quan tâm bí cảnh mới gì, ngược lại có chút sầu lo:

- Vạn nhất thiên địa nguyên tố ổn định lại, chẳng phải Hoàng Đế có thể trực tiếp tới giết chúng ta.

Mị Ly đáp:

- Yên tâm đi, pháp tắc của thiên địa mới không giống trước đó, hắn không có tới nhanh như vậy.

Lúc này Triệu Duệ Trí cũng nhìn qua, hắn do dự một chút, cuối cùng không có xúc động.

Hiển nhiên lấy tu vi của hắn, cũng phát giác được hiện tại thiên địa pháp tắc không hề bình tĩnh giống như mặt ngoài.

Trước đó năm lần bảy lượt xuất thủ không công mà lui, để hắn mất hết mặt mũi, ra vẻ mình chỉ biết vô năng phẫn nộ, cho nên lần tiếp theo ra tay, nhất định cần hoàn toàn chắc chắn mới được.

Nghĩ tới đây hắn có chút muốn cười, bao nhiêu năm hắn chưa thử qua loại cảm giác này, lấy tu vi và địa vị của hắn, làm chuyện gì không có hoàn toàn chắc chắn?

Cho dù là Tề Vương như mặt trời giữa trưa, với hắn mà nói cũng nằm ở trong lòng bàn tay.

Kết quả tiểu tử Tổ An này, vậy mà nhiều lần nhảy ra lòng bàn tay của hắn, chẳng qua hiện nay nhảy tưng bừng bao nhiêu, đến thời điểm sẽ để ngươi thảm bấy nhiêu.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến thanh âm ầm ầm, khắp nơi chậm rãi hạ thấp xuống.

Sắc mặt người Tề Vương phủ tái nhợt, trong mắt đều là tuyệt vọng.

Ngay cả Triệu Duệ Trí một bộ trí tuệ vững vàng, sắc mặt cũng thay đổi, tuy tu vi hắn cao, nhưng không đến mức có thể nâng lên một đại lục?

Tuy trải qua hơn nửa tháng sụp đổ, phiến đại địa này vẩy xuống một bộ phận rất lớn, nhưng rơi thế nào cũng là cả phiến đại lục a, trực tiếp áp xuống như vậy, hắn đừng nói Địa Tiên, xem như Chân Tiên cũng sẽ bị ép thành thịt nát.

Nhìn đại lục đen nghịt càng ngày càng gần, Bích Linh Lung không tự chủ được tới bên người Tổ An, dường như chỉ có như vậy nàng mới nhẹ lòng.

Tuy Tổ An cũng rất khẩn trương, nhưng vẫn nắm chặt tay nàng an ủi.

Thân thể của Bích Linh Lung run lên, nếu là ngày bình thường nàng khẳng định rụt rè rút tay về, nhưng giờ khắc này, nàng lại cùng đối phương mười ngón đan xen, không muốn tách ra.

- Hoàng Hậu tỷ tỷ, có biện pháp nào không? Chẳng lẽ chúng ta thật phải chết ở chỗ này?

Trong lòng Tổ An gọi Mị Ly.

- Vội cái gì, tiếp tục xem đi.

Mị Ly hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn đại lục, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lóe qua vẻ đau thương.

Tổ An hơi nghi hoặc, luôn cảm giác sau khi tiến vào bí cảnh này, phản ứng của nàng có chút kỳ quái.

- Dừng lại, dừng lại!

Nơi xa truyền đến tiếng hoan hô của người Tề Vương phủ, chỉ thấy đại lục dừng lại cách đỉnh đầu mọi người tầm mấy trăm trượng.

Ngay cả Triệu Duệ Trí cũng thở dài một hơi.

Đúng lúc này, đỉnh đầu truyền đến thanh âm kèn kẹt, mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đại địa xuất hiện mấy vết rách mà mắt trần có thể thấy.

Những vết rách kia càng lúc càng lớn, sau cùng trực tiếp chia thành ba khối.

Thạch đầu, bùn đất, cây cối tán loạn như trời mưa rơi xuống, đám người Tổ An lại bắt đầu một vòng đại chiến bảo vệ phù đảo mới.

Bất quá lần này đồ vật rơi xuống kéo dài không quá lâu, rất nhanh từng đạo ánh sáng từ đỉnh đầu bắn xuống, xua tan đi mù mịt nhiều ngày.

Một làn gió nhẹ lướt qua, bụi mù chậm rãi tán đi, mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước mắt xuất hiện ba phù đảo cực kỳ to lớn.

Mỗi một phù đảo đều lớn hơn của Triệu Duệ Trí không biết bao nhiêu lần, nói là phù đảo, còn không bằng nói là đại lục lơ lửng.

- Ta giống như nhìn thấy trời xanh!

- Ánh sáng mặt trời, ta nhìn thấy ánh sáng mặt trời!

...

Trải qua hơn nửa tháng gần như tuyệt vọng phấn đấu, người Tề Vương phủ trở về từ cõi chết, đều vui đến phát khóc.

- Đó là cái gì, đó là Tiên Cung sao?

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người chỉ vào nơi nào đó ở phía trên, hoảng sợ nói.

Nguyên lai phù đảo của bọn họ trước đó ở dưới đại lục, bây giờ đại lục chia ra làm ba, vị trí của bọn họ vừa vẵn ở giữa ba Đại Phù Đảo, đã có thể nhìn thấy cảnh sắc bên trên.

Chỉ thấy trên ba Đại Phù Đảo, các loại điêu lan ngọc trụ, cung điện cao vút, mỗi thứ tựa hồ như kim ngân bảo ngọc xây thành.

Mọi người vốn cho rằng phía trên là sâu trong lòng đất, nên tràn ngập dung nham khí độc, không ngờ lại là non xanh nước biếc, khắp nơi kỳ hoa dị thảo, trên cây treo đầy trái cây màu sắc mê người.

Phía trên tựa hồ còn có các loại chim bay cá nhảy, mà tất cả bọn chúng đều toàn thân trắng như tuyết, phối hợp mây mù lượn lờ trong núi, lộ ra tiên khí tung bay.

Thần sắc của Triệu Duệ Trí lần đầu tiên trở nên kích động, trong miệng lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ đây chính là Tam Thần Sơn mà trong điển tịch nhắc tới? Hải khách đàm Doanh Châu, yên đào vi mang tín nan cầu.... Ta rốt cuộc biết ý nghĩa của đoạn văn này, ha ha ha, trường sinh bất lão thật có khả năng!

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn cực kỳ hưng phấn.

Một bên khác Tổ An nhịn không được hỏi thăm Mị Ly:

- Có phải ngươi đã sớm biết sẽ có dạng kết quả này không?

- Không biết, chỉ phỏng đoán mà thôi.

Mị Ly thu hồi ánh mắt, cả người tùy ý dựa vào trên một thân cây, thần sắc có chút hiu quạnh.

Trong mắt Triệu Duệ Trí đầy vẻ hưng phấn, nhìn thấy trường sinh bất lão, hắn thậm chí không để ý tới đám người Tổ An.

Dù sao đoạt xá Thái Tử là đường lui vạn bất đắc dĩ của hắn, nếu quả thật có thể trường sinh, tiếp tục dùng thân thể của mình không thơm sao.

Bình Luận (0)
Comment