Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1523 - Chương 1523: Tây Khuyển Khâu (2)

Chương 1523: Tây Khuyển Khâu (2) Chương 1523: Tây Khuyển Khâu (2)

Mặc dù như thế, nàng vẫn cải biến phương thức nói chuyện, trực tiếp chỉ điểm Tổ An trước sau trái phải.

Rất nhanh Tổ An mang theo Bích Linh Lung, không ngừng đi tới đi lui ở trên các loại phù đảo, có đôi khi thẳng tiến không lùi liên tục giẫm mấy cái phù đảo mini, một hồi lại lượn quanh vòng tròn lớn trở lại chỗ cũ, một hồi tiến lên ba bước lui lại hai bước...

Mới đầu Bích Linh Lung còn có chút run sợ, lo lắng giống người bên Tề Vương phủ rơi xuống, nhưng mỗi lần Tổ An đều có thể mang theo nàng vững vàng giẫm ở trên phương vị chính xác, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân bên người, nam nhân này thật là càng ngày càng thần bí.

Gió nhẹ lướt qua, Tổ An như tiên nhân hành tẩu ở trong mây, cả người phiêu dật khoan thai.

Nhìn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Linh Lung bắt đầu nóng.

Lúc này những người kia cũng chú ý tới tình huống bên này, Triệu Duệ Trí vốn chờ nhìn hắn rơi xuống, ai biết hắn một đường như giẫm trên đất bằng.

Mới đầu hắn còn rất tức giận, có điều rất nhanh thì đè xuống những tâm tình vô dụng kia, tỉ mỉ quan sát bộ pháp của đối phương.

- A, tựa hồ là Ngũ Hành Bát Quái...

Triệu Duệ Trí rơi vào trầm tư.

Tuy phù đảo hai bên lên xuống quy luật không giống, nhưng lấy kiến thức và mưu trí của hắn, có cái nhắc nhở này, muốn tìm ra phương pháp phá giải đối ứng không phải việc khó.

- Thế nhưng không đúng, dựa theo cách đi này, rất nhanh sẽ không có đường.

Triệu Duệ Trí lập tức ý thức được vấn đề.

Một bên khác, Tổ An cũng nghênh đón lựa chọn trọng đại.

- Đi bên trái ba bước!

Thanh âm của Mị Ly lạnh như băng.

Trong lòng Tổ An giật mình, bởi vì bên kia đồ vật gì cũng không có, phía dưới chính là sương đỏ.

Hắn đang hoài nghi đối phương có phải nói sai hay không, thanh âm gấp rút của Mị Ly truyền đến:

- Nhanh, không có thời gian.

Tâm tư của Tổ An thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên nghĩ đến trước đó Mị Ly còn cố ý hỏi nếu như để hắn đi chết, hắn có nguyện ý hay không.

Dù lúc đó hắn trả lời không nguyện ý, nhưng giờ khắc này hắn đột nhiên minh bạch vì sao đối phương hỏi như vậy.

Cơ hồ là đồng thời, hắn đã bước ra ba bước.

Bích Linh Lung kinh hô, gắt gao ôm lấy Tổ An, thậm chí muốn ngăn cản hắn tự tìm đường chết, nhưng khí lực của nàng làm sao hơn được Tổ An, ngược lại bị đối phương dẫn đi.

Thời điểm nàng nhắm mắt chờ chết, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện hai người không có rơi xuống, mà vững vững vàng vàng dừng ở giữa không trung, không đúng, nàng có thể cảm nhận được dưới chân giẫm lên mặt đất kiên cố.

Đây là... phù đảo trong suốt?

Nàng lập tức kịp phản ứng, sau đó ngạc nhiên nhìn Tổ An, hắn làm sao biết.

Nơi xa, đồng tử của Triệu Duệ Trí cũng co lại, sau đó thần sắc giật mình:

- Thì ra là thế, thì ra là thế!

Hắn có chút thưởng thức Tổ An, gia hỏa này đúng là nhân tài, đáng tiếc sau đầu có phản cốt, không có sử dụng được.

Lúc này Tổ An cao thâm mạt trắc ở trong mắt mọi người, lại đang không ngừng vỗ mông ngựa Mị Ly:

- Hoàng Hậu sư phụ, ngươi quả nhiên là Thần... ngươi là thần thoại soi sáng thế gian...

Nghe đối phương nói đến buồn nôn, Mị Ly nổi da gà:

- Được rồi được rồi, tiếp tục đi.

Mặc dù như thế, khóe môi hơi giương lên đã bán tâm tình vui vẻ của nàng bây giờ, cũng không phải bởi vì hắn nịnh hót, mà bởi vì vừa rồi ở bước ngoặt nguy hiểm, hắn lựa chọn tin tưởng mình.

Cứ như vậy ở dưới nàng chỉ điểm, Tổ An từng bước một đi trên bậc thang, cũng không lâu lắm, liền đạp vào Tiên Đảo gần nhất.

- Nơi này thật xinh đẹp!

Bích Linh Lung vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, so với phía dưới tùy thời bao phủ ở trong tử vong, nơi này cỏ xanh như đệm, chim hót hoa nở, hơn nữa khắp nơi là tiên vụ lượn lờ, nơi xa cung điện kim sắc, còn có trụ bạch ngọc ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lộ ra rộng rãi hùng vĩ, xác thực giống như nhân gian tiên cảnh.

Khoảng cách gần nhìn tiên cảnh giống như trong phim truyền hình và trò chơi, Tổ An nhịn không được hỏi thăm Mị Ly:

- Hoàng Hậu sư phụ, chẳng lẽ trên đời này thật có thần tiên?

Mị Ly bay tới phụ cận, ngẩng đầu nhìn cung điện vàng son lộng lẫy, trong ánh mắt có chút thương cảm:

- Vũ trụ mênh mông, người nào dám đoán chắc nói không có thần tiên. Nhưng trước mắt, bất quá chỉ là hư ảo mà thôi.

- Hư ảo?

Tổ An không hiểu.

- Ngươi biết đây là nơi nào không?

Mị Ly hỏi.

- Không phải một bí cảnh mới sao? Có chút giống Tiên Sơn nào đó trong thần thoại.

Tổ An thử thăm dò nói.

Mị Ly lắc đầu:

- Nơi này là Tổ Đình của Tần nhân, Tây Khuyển Khâu.

- Tây Khuyển Khâu?

Tổ An giật mình, cái tên này hắn làm sao có thể không quen thuộc, lúc trước trong bí cảnh, tàn hồn của Tần Hoàng để hắn mau chóng đến Tây Khuyển Khâu, nhưng cho tới nay hắn tra khắp các loại tin tức cũng tra không ra bất luận manh mối gì, ai biết lần này cơ duyên xảo hợp lại đi tới.

Hắn lập tức ý thức được cái gì, vội vàng nhìn Mị Ly:

- Khó trách trong khoảng thời gian này ngươi mất hồn mất vía như thế, là bởi vì trở lại chốn cũ sao?

Trong mắt Mị Ly lộ ra thần sắc nhớ lại:

- Nhìn thấy một số đồ vật quen thuộc, luôn vô ý câu lên một số hồi ức không thoải mái.

Tổ An nghĩ đến ban đầu nàng bị Tần Hoàng phong ấn, giữa hai người khẳng định phát sinh qua xung đột kịch liệt, một phần là nhìn thấy địa phương quen thuộc kia, sẽ nhớ lại quá khứ, nhưng nghĩ tới Tần Hoàng, hơn phân nửa lại sinh ra cảm xúc tiêu cực khác.

- Nơi này trước kia ngươi tới qua rồi? Vậy tiếp xuống chẳng phải ta có thể đi ngang?

Tổ An cười ha ha.

Mị Ly trợn mắt:

- Ngươi nghĩ hay thật, nơi này là các đời Tần Vương khổ tâm kinh doanh, bình thường chỉ có Tần Vương mới có thể ra vào, cho dù là Hoàng Hậu thậm chí Thái Tử cũng không được, ta chỉ bởi vì lúc trước có thân phận Hoàng Hậu, lại thêm xem rất nhiều điển tịch mới có chút lý giải, nhưng lý giải cũng có hạn, có thể phá giải con đường lên đảo đã là trùng hợp, tiếp xuống chưa chắc sẽ có vận khí tốt như vậy.

Bình Luận (0)
Comment